Bạn biết không, chính giây phút đó tôi mới hiểu, làm đàn ông đến cả người vợ bên mình còn không yêu thương được thì còn hơn thua được với ai ở đời. Vô tâm nơi đàn ông rồi sẽ như con dao hai lưỡi, giết dần lòng vợ, giết luôn cả tim gan của chính mình.
- Thứ vũ khí của đàn bà có chồng ngoại tình…
- Với đàn ông ngoại tình, vợ là để đó, còn nhân tình mới là để yêu...
Tôi từng tự hào với những gì mình có ở độ tuổi 38: Công danh vững vàng, tiền tài cũng không thiếu, lại có vợ đẹp con xinh. Nhưng niềm kiêu hãnh ấy không khiến tôi trân trọng hơn những thứ quý giá mình có. Đàn ông thành đạt càng có nhiều lại càng muốn có nhiều hơn. Những ham mê danh vọng dần thu hút lòng tham và tò mò của đàn ông. Tôi dần cảm thấy thế giới ngoài này có quá nhiều nhiều thứ tôi muốn có, là bạc tiền, là thú vui xa xả, và là phụ nữ. Tôi quên rằng đằng sau cánh cửa gia đình nhỏ của mình, vẫn còn một người mỗi ngày đều đợi tôi về. Bền bỉ, kiên nhẫn và giản dị hơn hết thảy, chỉ lặng lẽ đợi tôi về để yêu thương…
Vợ tôi là một người phụ nữ luôn nghĩ cho gia đình. Nhiều khi tôi nghĩ hay mọi người vợ, người mẹ trên thế gian này đều quá nhiều tận tụy và hy sinh như cô ấy? Vợ không thích những chốn phù phiếm sa hoa. Tôi luôn thấy nơi cô ấy thích nhất chính là ngôi nhà của chúng tôi. Chỉ cần tôi và con ngồi đó, cô ấy luôn có thể nấu nướng, chạy tới lui cả ngày, không than mệt cũng chả thấy chán. Vợ không thích hàng hiệu, cũng chẳng đam mê gì mua sắm. Ngay cả khi tiền tôi gửi vào tài khoản của vợ chưa bao giờ ít thì vợ cũng chỉ dùng để mua đồ cho tôi và con. Vợ cũng không có những mối quan hệ “vàng”, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người bạn thân. Nếu phù phiếm của tôi là địa vị, giàu sang, thì phù phiếm của vợ lại chỉ là tiếng cười của con, hay đôi khi là cái ôm, nụ hôn của tôi.
Nếu tôi của những năm tháng chưa qua 30, có lẽ người vợ này là tất cả những gì tôi cần. Nhưng tôi của những năm gần kề 40, đã có quá nhiều thứ trong tay để quên mất điều quý giá ban đầu mình từng có. Tôi tham vọng nhiều hơn, mong muốn cũng nhiều hơn. Tôi muốn một người vợ có thể nói với tôi về công việc, lắng nghe và thấu hiểu hết những ước vọng xa vời của tôi. Chỉ là, ngoài gia đình, vợ tôi hầu như không biết gì khác. Tôi đã từng quá nhẫn tâm để đưa ra kết luận rằng vợ không đủ cho tôi của hiện tại.
Tôi cứ chạy theo những hoài bão của riêng mình. Tôi có nhiều hơn, bạn bè, tiền, danh vọng và cả phụ nữ vây quanh. Chỉ là những lần về nhà với vợ con cũng theo đó mà ít đi. Đến một ngày, khi tôi đến bệnh viện thăm một đối tác thì chết sững khi thấy dáng vợ đi ra từ khoa sản, bên cạnh là người bạn thân của mình. Lòng tự tôn của người đàn ông trong tôi trỗi dậy dữ dội. Tôi lao đến như kẻ bị thương tổn nặng nề. Tôi hằn hộc nhìn vợ, dùng hết sức kéo bàn tay quen thuộc của vợ. Chưa gì thì tôi bị giáng một cú đánh không hề nhẹ. Tôi ngã nhào ra sàn.
“Mày lấy tư cách gì nổi giận với vợ? Nếu mày không thể ở bên cô ấy thì không phải chỉ tao mà còn lắm thằng ngoài kia sẵn sàng cướp cô ấy đi! Mày cứ tiếp tục thử xem!”
Vợ tôi có đôi chút hoảng loạn rồi cũng bình thản mà can ngăn, vợ bảo tôi về với cô ấy. Lời của người bạn kia vẫn ám ảnh tôi suốt. Lòng tôi khó chịu, thứ cảm giác tôi vẫn chưa kịp đặt tên.
Tôi và vợ im lặng trong suốt đoạn đường về nhà. Tôi dần tức giận, người phải giải thích là cô ấy. Tôi cần lời giải thích của vợ. Nhưng vợ vẫn im lìm như thế, ngay cả khi đã về đến nhà. Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa, tôi không kiềm nổi tức giận, kéo tay vợ hỏi:
“Nói! Nói mau!”
“Anh muốn em nói cái gì? Nói vợ anh tìm kiếm thương hại nơi người khác, nói vợ anh muốn ngoại tình, nói vợ anh mỏi mệt tới mức mang thai đứa con của anh cũng không biết. Hay phải nói vợ anh đã khổ sở với một người chồng vô tâm như anh thế nào?”
Nói rồi, vợ tôi khóc, khóc nức nở. Tôi như kẻ mất linh hồn, hóa đá lặng thinh. Ba từ “chồng vô tâm” như thứ gì đó đánh thẳng vào tim tôi. Tôi chưa từng hay, chưa từng nhận ra với vợ, mình là kẻ như thế. Tôi từng nghĩ chỉ cần đem tiền về cho vợ, cho vợ cuộc sống đủ đầy thì đã là trọn. Sau đó thì cứ yên tâm mà bay nhảy ở đời, mỏi mệt rồi sẽ lại về có vợ đợi. Tôi vô tâm, không hề biết vợ cô đơn tới mức phải tìm đến người xa lạ để bầu bạn. Tôi vô tâm,ngay cả khi vợ cùng quẩn đến mức muốn ngoại tình, tôi cũng không hay. Tôi vô tâm, vợ mang thai tôi cũng không để tâm. Tôi hoàn toàn như kẻ sống bên lề những đau khổ, tủi hờn của vợ.
Những lời của người bạn lại vang vọng bên tai khiến người đàn ông trong tôi trở nên hèn hạ. Phải, kẻ vô tâm như tôi thì có tư cách gì nổi giận với vợ? Cô ấy cô đơn nhường nào, tôi không biết. Cô ấy mỏi mệt vô vọng ra sao, kẻ làm chồng như tôi không hay. Vậy thì tôi còn tư cách gì đề làm chồng, làm cha. Và đến một ngày, nếu bạn tôi hay người đàn ông khác cướp vợ đi thì tôi nào có đủ sức giữ lại. Nếu đến một ngày như thế…Tôi không nghĩ được nữa, tôi hoảng sợ, hoảng sợ thật sự. Tôi chạy đến ôm vợ, miệng cứ nói hai từ “xin lỗi” mà như thừa thải, như không đủ lấp hết nỗi đau nơi vợ.
Bạn biết không, chính giây phút đó tôi mới hiểu, làm đàn ông đến cả người vợ bên mình còn không yêu thương được thì còn hơn thua được với ai ở đời. Vô tâm nơi đàn ông rồi sẽ như con dao hai lưỡi, giết dần lòng vợ, giết luôn cả tim gan của chính mình. Vợ đau một rồi sẽ có lúc mình đau mười. Là đàn ông, đừng như tôi, đừng trở thành kẻ vô tâm không biết quý trọng người phụ nữ bên mình. Thế gian này điều gì rồi cũng sẽ mất đi, công danh, tiền tài hay bồ bịch đều không là mãi mãi. Nhưng người vợ đầu áp tay gối sẽ luôn bền bỉ và sắt son một lòng. Và nếu vợ của ta, ta không thương nổi thì rồi sẽ có người sẽ cướp cô ấy đi. Không ai có thể đợi chờ mãi trong tuyệt vọng và cô đơn.
Hãy nhớ, đàn ông hơn nhau ở đời chính là tìm và giữ được người phụ nữ bằng lòng ở bên mình một đời. Đó mới là thành công vẻ vang nhất của đấng trượng phu ở đời…