Sức khỏe của mẹ nuôi không được tốt cho lắm. Năm tôi 12 tuổi, do bệnh nặng bà đã bỏ chúng tôi ra đi. Sau khi bà mất, rất nhiều người đã giới thiệu đối tượng cho bố nuôi.
- Tâm sự chát đắng của người vợ có chồng ngoại tình
- Ám ảnh vì bị bác rể đặt camera quay trộm... trong phòng tắm
Khoảng ba, bốn năm sau, một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp đã xuất hiện bên cạnh bố nuôi. Ít lâu sau, chị ta trở thành mẹ kế của tôi. Tốt nghiệp xong cấp 3, tôi thi trượt đại học, bố nuôi muốn tôi đến công ty giúp ông nhưng tôi lại muốn ra ngoài chạy nhảy nên đã lên Hà Nội để làm thuê.
Ra ngoài vài năm tôi nhớ nhà lắm, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc trong nhà có một “người mẹ” như vậy là tôi lại thấy khó chịu. Hồi lấy bố, chị ta chưa đầy 30 tuổi. Tôi biết chị ta không hề yêu bố bởi trên nét mặt chị ta có vẻ gì đó rất khinh bỉ đàn ông. Tôi không hiểu có phải chị ta từng bị tổn thương trong tình cảm hay cơ bản chị ta không biết gì về tình cảm hay không mà lại như vậy. Tóm lại, người phụ nữ mà tôi miễn cưỡng phải gọi là “mẹ” này chính là nỗi cay đắng suốt đời của tôi. Tôi thật sự không muốn đề cập đến vấn đề tình cảm trái với luân thường đạo lý này, nhưng rất nhiều lần nó đã khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Có lẽ ngay từ đầu tôi đã không biết được tất cả điều đó có nghĩa là gì, chỉ khi nó xảy ra, tôi mới biết duyên phận trái ngang đó đã trói chặt tâm hồn tôi.
Tôi không biết người mẹ dứt ruột đẻ ra mình là ai, nhưng tôi có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cho dù họ không cần tôi thì tôi cũng không cần phải đi truy cứu lý do làm gì. Bố mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, họ yêu tôi và tôi cũng yêu họ, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, thế là quá đủ. Nhà tôi ở ngay thành phố Nam Định, bố nuôi tôi làm kinh doanh, ông vốn thạo buôn bán từ nhỏ nên hiện tại đã có công ty riêng của mình. Mẹ nuôi là người phụ nữ dịu dàng, chân chất, bà không đi làm mà ở nhà chăm sóc ông bà nội và tôi, ngoài ra bà còn giúp bố nuôi quản lý sổ sách công ty. Trước năm tôi 12 tuổi, cả nhà tôi sống vô cùng hạnh phúc.
Bố nuôi thường xuyên đi công tác, một năm thì có đến hơn nửa năm không có mặt ở nhà, mẹ kế một mình ở trong căn nhà rộng lớn nên khó tránh khỏi sự cô đơn. Mùa xuân năm đó tôi tròn 19 tuổi, do bị ốm nặng nên tôi về nhà ở hai, ba tháng. Ăn tết xong thì bố nuôi đi công tác luôn nên ở nhà chỉ còn tôi với mẹ kế. Khi phát hiện mẹ kế tằn tịu với người đàn ông khác, tôi vừa lo vừa giận. Cứ mỗi lần nhìn chị ta tô son trát phấn, lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng, yểu điệu, tôi thật sự không thể nói chính xác những dư vị trong lòng mình. Ra ngoài tết khoảng hơn nửa tháng là đến sinh nhật của mẹ kế. Hôm đó chị ta nhờ tôi mua hộ một chiếc bánh ga tô để tối về hai người cùng ăn.
Tối hôm đó chị ta uống khá nhiều rượu. Ánh mắt nửa say nửa tỉnh của chị ta đã thôi miên tôi khiến đầu óc tôi hoảng loạn. Chàng trai mới 19 tuổi như tôi khi đó tồn tại lẫn lộn hai cảm giác yêu và ghét, tôi không biết phải đối mặt với chị ta thế nào nữa. Sau đó, chị ta nói thích tôi, nếu chị ta kém tôi 10 tuổi thì có lẽ chị ta đã lấy tôi rồi. Tôi thực sự sốc liền chạy ra khỏi nhà. Không có chỗ nào để đi, tôi đành vào một quán nhậu và uống một mình, uống đến thần trí không còn minh mẫn thì bị hàng xóm phát hiện và đưa về nhà. Tôi nhớ rõ chính mẹ kế đã dìu tôi vào nhà, đặt tôi nằm lên giường, sau đó, một cơ thể mềm mại, ngào ngạt hương thơm đã áp sát vào cơ thể tôi… Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mẹ kế đang nằm ngủ rất say ngay cạnh mình, tôi thật sự choáng váng.
Kể từ lần đó, tôi luôn rơi vào trạng thái thất thần khi làm việc, hình ảnh cơ thể của mẹ kế luôn hiện hữu trước mắt tôi. Dù rất hối hận nhưng tôi lại không tài nào ngăn cản được dòng suy nghĩ của mình về thứ cảm xúc đã khiến tôi ngây ngất đó. Đau khổ và mâu thuẫn luôn dày vò tôi, tôi không biết sau này sẽ thế nào. Mẹ kế giống như một bông hoa anh túc rực rỡ, tôi một mặt ghét bản thân mình, một mặt lại không thể giải thoát cho chính mình.
Một lần nữa tôi lại ra đi, mùa xuân năm đó tôi không về nhà. Bố nuôi đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tôi đành nói dối là bận việc. Tôi biết bố rất nhớ tôi, tôi cũng nhớ bố nhiều lắm nhưng tôi không dám đối mặt với ông, tôi sợ sẽ không kìm chế nổi mình, nếu ông mà biết tất cả mọi chuyện thì tôi không biết phải làm thế nào. Mấy hôm trước ông gọi điện bảo tôi cuối năm nay ông sẽ không đi công tác nữa mà ở nhà nghỉ ngơi, ông muốn tôi về giúp ông quản lý công việc. Chuẩn bị bước sang cái tuổi ngũ tuần, có lẽ ông đang muốn dần dần chuyển việc điều hành công ty cho tôi. Tôi một mực từ chối và bảo muốn ra ngoài học hỏi thêm vài năm nữa nhưng suốt mấy ngày hôm nay ngày nào ông cũng gọi điện giục tôi về, ông bảo về nhà học tập thêm cũng được.
“Đã lâu con không về nhà rồi, bố nhớ con lắm!”. Nghe những lời đó của ông mà lòng tôi đau nhói. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện về nhà là tôi lại cảm thấy lúng túng, xấu hổ. Tôi biết tôi vẫn chưa quên cảm xúc đó mặc dù trong lòng đã rất quyết tâm để cắt đứt cơn ác mộng này.