Bà ngỡ ngàng khi thấy con gái mình đang đổ hết bàn ăn thịnh soạn vào sọt rác. Bà vội vàng la con gái thì cô mới bật khóc...
- Khám thai định kỳ, bác sỹ nói em bé có một cái đuôi, cả gia đình suy sụp, duy chỉ có mẹ chồng nở nụ cười khó hiểu
- Mỗi lần chuẩn bị 'hành sự', vợ lại vào nhà vệ sinh rên rỉ hàng giờ, chồng đạp cửa xông vào thì tá hỏa khi thấy thứ dưới sàn nhà
Hai vợ chồng bà Hoa chỉ có duy nhất một cô con gái. Cưới nhau muộn, lại chậm có con nên hai người thương con gái lắm. Dù nhà có nghèo nhưng vợ chồng bà Hoa cũng ráng dành dụm tiền cho con học hành. Quyên, con gái bà Hoa biết ba mẹ dốc lòng vì mình nên chăm chỉ học hành. Nhưng cô cũng chỉ đủ sức học tới cao đẳng rồi ra trường đi làm. May mắn thế nào Quyên lại quen được Huy, anh chàng giỏi giang lại rất thương cô. Yêu nhau được khoảng gần hai năm thì cả hai muốn kết hôn. Gia đình nhà trai ban đầu không đồng ý, vì hoàn cảnh hai bên quá chênh lệch, học thức của Quyên và Huy cũng không ngang nhau. Nhưng với sự kiên trì của Huy thì gia đình bên ấy cuối cùng cũng đồng ý. Ngày tiễn con về nhà chồng, bà Hoa nước mắt lả chả nhưng rồi cũng tự an ủi rằng con từ giờ sẽ được sống thoải mái, đầy đủ hơn.
Từ ngày con về nhà chồng, lúc nào cũng nghe con gái bảo sống tốt lắm, không phải khổ cực gì, bà Hoa thấy vậy cũng an lòng. Cưới chồng được hơn một năm thì Quyên sinh con đầu lòng. Bà Hoa thấy vậy định rước con gái về trong thời gian ở cử để mẹ con gần nhau hơn, sẵn dịp bồi bổ cho con. Nhưng mẹ chồng của Quyên lại có ý không chịu, bảo là sợ con dâu bà ăn uống không đủ khi về nhà mẹ đẻ. Nghe thế bà Hoa nghĩ thấy cũng đúng, nhà bên đó giàu có, con bà dù sao cũng ăn được nhiều thứ bổ dưỡng hơn. Nghĩ vậy, bà bèn bàn với chồng lên thăm con một hôm rồi về cho an tâm hơn.
Thế là sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng bà Hoa tay xách nách vài món ngon lên thành phố thăm con gái. Vừa thấy mẹ ở cổng thì Quyên đã chạy ào ra, nắm tay mẹ mà mắt đã ươn ướt:
- Mẹ ơi, mẹ lên đón con về quê à?
- Con nhỏ này, yên ở đây cho mẹ chồng chăm đi. Dù sao ở đây cũng còn được bồi dưỡng này kia. Về với mẹ toàn rau với rau, được gì đâu?
- Làm gì có gì bồi dưỡng đâu mẹ?
Bà Hoa không để ý lời con gái nói, nhìn vào nhà tìm xui gia nhưng không thấy ai.
- Chồng với ba mẹ chồng con đâu rồi? Để ba mẹ chào một tiếng gửi gắm mày xem!
- Chồng con đi công tác xa mấy tháng nay rồi. Ba mẹ chồng thì con không biết đi đâu từ sáng.
Quyên dẫn mẹ vào nhà. Bà Hoa xuống bếp để đồ ăn. Nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn đủ đầy bà chợt thấy mừng thầm cho con gái. Bà cứ nghĩ từ nay bà không phải lo con sống khổ sở, thiếu ăn thiếu mặc nữa rồi. Vừa đi lên nhà thì bà Hoa thấy bà xui vừa về. Bà ấy hồ hởi với bà Hoa:
- Ông bà lên lúc nào mà không báo để tôi cho xe ra đón!
Thế rồi hai bên cũng nói chuyện rôm rả cả lên. Nói chuyện được một lúc thì bà Hoa chợt nhớ vài món ngon mình mang lên. Bà vội xuống bếp, định bày đồ ăn ra cho cả nhà ăn. Vừa tới cửa bếp thì bà ngỡ ngàng khi thấy con gái mình đang đổ hết bàn ăn thịnh soạn lúc nãy vào sọt rác. Bà vội vàng la con gái:
- Mày làm cái gì thế hả con? Ăn sung mặc sướng không muốn hay sao mà hoang phí thế này?
Vừa la con xong thì bà thấy con mèo ở nhà đến định ăn đồ ăn trong sọt rác. Nhưng nó chỉ vừa ngửi ngửi xong là vội bỏ đi ngay. Bà mới ngỡ ngàng nhìn kỹ thì mới phát hiện trong sọt rác toàn thức ăn ôi thiu, hư cả rồi. Lúc này bà mới nghe tiếng con gái khóc thút thít.
- Sao vậy con? Kể cho mẹ nghe!
- Mẹ chồng con nấu ăn không ngon. Bà ấy nấu rồi con lại ăn không nổi. Đồ ăn cứ để đó rồi hư. Bà ấy cũng chẳng quan tâm con ăn uống thế nào.
Nói rồi Quyên lại khóc nhiều hơn. Bà Hoa thấy vậy mà thương con quá. Bà nào biết con một mình khổ sở thế này, cứ nghĩ nhà chồng giàu mà con được nhờ. Con gái lấy chồng là con người ta nhưng con bà đang khổ thế này, làm mẹ bà không bỏ con được. Nhà bà đúng thật chẳng có sơn hào hải vị gì nhưng ít ra con bà còn được ăn uống đàng hoàng. Chứ cứ ăn cơm thiu đồ hư thế này làm sao mà được? Bà nhất quyết phải đem con về nhà đợt này…