Anh ấy phải nhớ mãi sai lầm ấy, nhớ mãi nỗi đau đã gây ra cho tôi. Anh ấy muốn quên đi để sống vui vẻ thanh thản trong khi tôi luôn nhớ nó ư? Như thế thật không công bằng.
- Kết hôn 7 năm, chồng chửi mắng vợ trước mặt con "Nó ngu như thế là do cô" và màn vùng lên của người phụ nữ đang rơi vào tình cảnh “cực chẳng đã”
- Mới đầu tháng chồng đã nổi cơn khùng vì lo mẹ ở dưới quê sống khổ sở, tôi lẳng lặng kéo anh vào một căn phòng khiến gã nín bặt
Chuyện xảy ra gần một năm trước, khi đó tôi mới phát hiện mình có thai, nhưng nỗi đau đó vẫn chưa hề cũ.
Và nói thật tôi chưa một ngày nào quên. Bất cứ bà vợ nào cũng sẽ đau giống như tôi thôi, khi sáng vui mừng thông báo với chồng mình đã có thai thì tối vô tình thấy điện thoại chồng nổi tin nhắn đến "Anh yêu ngủ sớm đi nha".
Tôi có nhiều lý do lúc đó để bỏ qua cho chồng, nhưng quên thì không.Những tin nhắn của họ ngọt ngào biết bao nhiêu. Chồng tôi còn nói rằng nếu anh có con gái, anh sẽ đặt tên đẹp như tên cô ấy. Tôi chỉ cố tỏ ra bình thản để nhận chăm sóc của chồng, để con tôi được từng ngày lớn lên và chào đời khỏe mạnh.
Cho đến vài hôm trước, chồng tôi hỏi: "Em đã định đặt tên gì cho con chưa?". Và ngay lập tức tôi nhớ đến tên cô gái ấy. Đó là một cái tên rất đẹp, rất dịu dàng. Tôi nói rằng, tôi đã tìm ra rồi, và đó chắc chắn sẽ là cái tên mà anh rất thích.
Một buổi tối, tôi chìa giấy khai sinh tôi mới đi làm cho con, chồng tôi cầm lấy xem và mặt anh biến sắc:
- Tại sao lại đặt tên như vậy?
- Vì nó đẹp và vì em thích.
- Không phải, ý em là gì? Em có thể đem tên con ra làm trò đùa được ư?
- Như thế nào là trò đùa? Em nghiêm túc đấy. Em muốn mỗi khi nhắc đến cái tên đó, nghĩa là em đang nói về con gái em chứ không phải là người đàn bà nào anh đã từng vụng trộm yêu thương trước đó. Mà chẳng phải anh từng nói với ai đó, nếu có con gái anh sẽ đặt tên như thế hay sao?
- Em bị điên rồi.
Anh ấy ném cái giấy khai sinh xuống giường và tức giận rời khỏi nhà. Đó là điều tôi muốn. Anh ấy tưởng có thể quên mọi chuyện dễ dàng?
Nhưng hôm sau thì mẹ chồng đến, và mẹ tôi đến. Chuyện anh từng phản bội tôi, tôi không cho ai biết cả. Không biết anh ấy đã nói với họ những gì, nhưng họ lại mắng tôi vì ghen tuông vớ vẩn mà làm một việc ngu ngốc.
Mẹ chồng thì tôi không nói nhưng tôi có kể nỗi khổ tâm của tôi cho mẹ đẻ nghe. Sau khi nghe rõ câu chuyện mẹ thủ thỉ với tôi rằng: "Nếu những điều con kể là thật thì con càng không nên làm vậy. Chuyện đã qua rồi, việc con nên làm là quên nó đi chứ không phải gợi nhớ để dằn vặt nó. Con đặt tên con mình như vậy, sẽ khiến nó dằn vặt lỗi lầm hay lại khiến nó nghĩ nhiều về người khác? Mẹ nhìn chỉ toàn thấy dở, không thấy con khôn chỗ nào".
Tôi biết, những người ngoài cuộc sẽ thấy việc tôi làm thật nhớ ngẩn và điên rồ. Nhưng từ khi đọc được tin nhắn đó của chồng, tôi luôn cầu mong đứa bé sẽ là con gái, tôi sẽ cho chồng tôi toại nguyện theo cách của anh ấy.
Anh ấy phải nhớ mãi sai lầm ấy, nhớ mãi nỗi đau đã gây ra cho tôi. Anh ấy muốn quên đi để sống vui vẻ thanh thản trong khi tôi luôn nhớ nó ư? Như thế thật không công bằng.
Mẹ chồng có thể không hiểu chuyện mà trách mắng tôi. Mẹ đẻ có thể vì thương tôi mà khuyên này nọ. Nhưng còn chồng tôi, anh ấy lấy tư cách gì để tức giận về chuyện đó. Đáng lẽ anh ấy phải cảm thấy tội lỗi hơn mới phải chứ, không phải vậy sao?