Khi biết tôi gửi đơn ly hôn, chồng đã đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Tôi chống cự bằng tất cả sức lực yếu ớt của một người đàn bà. Sau trận đó, chúng tôi ra tòa và tôi trở thành người đàn bà một đời chồng.
- Đàn bà ly hôn bởi vì người chồng không hề trân trọng
- Tâm sự đàn ông ngoại tình: Con tôi không còn kính trọng cha nữa
Tôi thấy nhiều chị em thường ngại ngần khi nhắc đến chuyện hôn nhân đổ vỡ của mình. Còn tôi, chẳng bao giờ e dè khi nói mình là một người từng ly hôn. Là đàn bà một đời chồng thì sao? Cuộc sống của tôi bây giờ vui vẻ, bình an và tốt gấp vạn lần so với khi sống với chồng.
Tôi cưới chồng được 10 năm và chừng ấy năm tôi có một cuộc hôn nhân bất hạnh. Người ta có chồng được nhờ đỡ, được nương dựa vào chồng những lúc ốm đau, khó khăn. Còn tôi, có chồng như đeo một cái gông vào cổ. Tôi cũng đã từng mong muốn mình có một cuộc sống giản đơn, hạnh phúc. Thế nhưng mọi giấc mơ của tôi đều tan biến từ khi có chồng…
Ban ngày đi làm tôi phải mặc những chiếc áo dài tay để che đi những vết xước. Mặt phải trang điểm thật đậm, chỗ nào bị bầm tôi cố ý bôi một lớp phấn dày. Những vết thương trên mặt, trên tay, khắp cơ thể do chồng tôi gây ra. Anh ta là người rất cộc cằn, vũ phu. Chỉ cần không hài lòng, trong người có men rượu là anh ta tát, đánh vợ túi bụi.
Đàn bà có chồng vũ phu khổ sở trăm điều. Ngày xưa ở với cha mẹ, chưa bao giờ họ đánh tôi lấy một roi. Vậy mà lấy chồng, tôi khác nào trở thành nơi để anh ta trút giận, xả hết những nỗi bực dọc bên ngoài xã hội. Công việc anh ta không thuận lợi, bất trắc cũng là cái cớ để anh ta gây sự. Tôi cãi thì anh ta tát. Những đêm khuya muộn màng, anh ta về say khướt. Tôi ra mở cửa chậm cũng bị anh ta càm ràm, chửi rủa…
10 năm kết hôn, tôi nếm đủ bao nhiêu vị cay đắng của cuộc đời làm vợ. Người ta có chồng tệ bạc khổ tâm, còn tôi đau đớn từ thể xác đến tinh thần. Trước đây tôi nấn ná, chưa dứt được bởi còn hy vọng một ngày nào đó anh ta thức tỉnh mà thay đổi. Bởi vì tôi đau lòng khi nghĩ tới cảnh vợ chồng con cái dắt nhau ra tòa. Nhưng rồi càng ngày chồng tôi càng quá đáng. Con tôi cũng học theo thói cộc cằn của cha mà hằn học với mọi người. Khi nhận thấy sự cam chịu của mình là sai, tôi đâm đơn ly hôn.
Khi biết tôi gửi đơn lên tòa, anh ta đã đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Tôi chống cự bằng tất cả sức lực yếu ớt của một người đàn bà. Trận ấy, anh ta đánh tôi nặng đến mức nhập viện. Anh ta cho rằng tôi lấy cái quyền gì mà dám bỏ chồng… Ngày ra tòa, những vết thương vẫn còn bầm tím, đau nhức. Sau phiên tòa ấy, tôi thấy mình được giải thoát. Tôi thấy mình như vừa bước khỏi địa ngục, khỏi chiếc lồng giam hãm mình bấy lâu nay…
Cuộc sống với một người đàn bà ly hôn, nuôi 2 đứa con thật chẳng dễ dàng. Đời tôi vốn dĩ trước đây chưa từng có niềm vui khi sống với chồng, tôi phải sống khác đi, phải hạnh phúc như mình từng mơ ước. Đàn bà phải nỗ lực để có được điều mình muốn, còn tôi sau ly hôn phải nỗ lực gấp trăm, gấp ngàn lần người khác. Bởi nhiều khi, những khó khăn trên đường đời chẳng là gì so với những nỗi đau và vết thương trong lòng.
Rồi tôi cũng lấy lại được sự thanh thản của mình. Dẫu rằng khi nhắc về chồng cũng vẫn khiến tôi buồn nhưng đêm đêm tôi đã có thể ngủ ngon. Tôi dần đã bỏ được những chiếc áo dài tay che đi những vết thâm tím trên tay, thay vào đó là chiếc áo mình thích. Đời người đàn bà chọn nhầm chồng thì bỏ. Tôi biết mình đã làm đúng khi chọn trở thành đàn bà một đời chồng.