Không phải là anh không thể thấy, mà là không có tâm để thấy. Vì anh có thể để tâm đến cả thiên hạ ngoài kia, chỉ vô tâm với mỗi vợ mình.
- Cốt cách phụ nữ thông minh, thanh tao chỉ gói gọn trong 4 khí chất này
- Đàn ông thường nghĩ gì, làm gì khi chia tay, chị em phụ nữ liệu có biết hết chưa?
Mình quen nhau 5 năm, cưới nhau 5 năm, tròn 10 năm nghĩa tình. Mình có với nhau 2 con trai gái đủ đầy, cũng là minh chứng cho chặng đường bên nhau đã qua. Rõ ràng mình là vợ chồng, rõ ràng em là người đàn bà có chồng, vậy mà gần 5 năm qua, em lại luôn tự hỏi mình một câu, rốt cuộc chồng em đã ở đâu?
Kỷ niệm 10 năm ngày cưới, anh gọi về nhà chỉ để nói anh đi sinh nhật vợ sếp tổng. Em chưa kịp nói một câu không sao, anh cứ vậy mà cúp máy. Hôm đó, con hỏi em, hôm nay sao mẹ lại nấu nhiều món? Em không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn con ăn ngon mà ủi an.
Sinh nhật em, anh nhờ em đi cùng anh lựa món quà cho đối tác. Anh tỉ mỉ chọn cho bằng được, cứ hỏi em mãi một câu em có thấy đẹp không? Em gật đầu chẳng nói gì. Hôm đó, anh đi đến tận gần khuya mới về. Con trai tỉnh giấc phát hiện ba về nhà, vô tư hỏi, hôm nay ba đã tặng quà gì cho mẹ? Anh giật mình, vội vàng tặng em bó hoa như lời xin lỗi. Em nhìn anh, rồi nhìn bó hoa anh đem về từ tiệc tùng sa hoa, em lặng người, cười không nổi, khóc cũng không thể.
Sinh nhật con trai trai 6 tuổi, anh nói với con, anh sẽ về sớm cùng con vui vẻ với mọi người. Bạn bè họ hàng mình hôm đó ai cũng đến chung vui cùng con. Vậy mà, đến tận cuối ngày, bóng dáng anh cũng không thấy. Anh chỉ gọi một cuộc báo với em rằng sếp nhờ việc gấp, anh không thể về. Em nghe rồi, nhìn con ôm hoài con gấu bông anh tặng năm trước, tự dưng người mẹ như em lại trở nên bất lực quá đỗi.
Ngày em sinh con gái mình, nằm đau suốt 2 ngày trời vẫn chưa sinh được. Trong chập chờn tỉnh mê suốt thời gian đó, chắc chỉ được vài phút em nhìn thấy anh. Anh đến rồi lại đi, vì đồng nghiệp nhờ vả, vì đối tác cần này kia, vì sếp muốn gì đó. Em không đủ sức nói anh ở lại, cũng không đủ sức muốn anh hiểu em cũng cần anh. Mấy ngày sau đó, khi em sinh rồi, anh mừng rỡ đến ôm con cưng nựng, để bên cạnh em một ổ bánh mì nguội lạnh. Em nước mắt ầng ậng, nói một câu đau lòng cũng không thể. Anh chỉ nói, anh bận quá chẳng biết mua gì khác.
Anh biết không, tháng năm tuổi trẻ mình bên nhau, khi anh chưa là ông này vị kia đã từng bận rộn thế nào? Anh theo đuổi những bước đầu sự nghiệp đến giờ ngủ cũng không có, anh vất vả ngược xuôi đến một ngày nghỉ ngơi cũng khó. Vậy mà, có năm nào anh quên ngày sinh nhật của em, có lúc nào anh không ở bên con khi con cần? Em không phải một người vợ thích đòi hỏi, em chưa từng là kẻ thích yêu chiều. Em sẵn sàng đứng sau hết những công danh sự nghiệp anh mưu cầu. Và điều em cần, chắc chỉ là trong những bộn bề ngập ngụa, em và con vẫn luôn là điều anh nghĩ đến đầu tiên. Vậy mà, khi anh đã có chức cao vọng trọng, em và con lại đứng sau hàng dài những người là bạn anh, là sếp anh, là đối tác, đồng nghiệp của anh.
Em luôn nghĩ, làm gì có đàn ông vô tâm, cũng như chồng em sao có thể vô tâm được? Anh từng thương em chân thành, anh từng quan tâm từng nụ cười cái nhíu mày của em. Để đến một ngày, em quay lưng nước mắt lưng tròng anh cũng không biết, em nói mình mệt mỏi anh cũng chỉ ngó lơ, em một mình với chật vật của đàn bà anh đều không để tâm thì cuối cùng em cũng đã hiểu. Anh không vô tâm, chỉ là tâm của anh đã thôi không còn đặt nơi em và con nữa. Anh có thể nhớ đối tác thích gì, sếp muốn gì, chứ lại quên con cần gì, em mong gì. Anh khôn khéo hiểu cả tâm lý khách hàng, vậy mà một lần cũng không thấy ánh mắt em cô quạnh nhường nào. Không phải là anh không thể thấy, mà là không có tâm để thấy. Vì anh có thể để tâm đến cả thiên hạ ngoài kia, chỉ vô tâm với mỗi vợ mình.
Suốt 5 năm qua, em đã luôn tự giữ gìn một hình ảnh đã từng rất đẹp. Khi anh nắm tay em nơi giáo đường linh thiêng, hứa một lời sẽ chăm lo cho em một đời. Em lưu giữ giây phút đó như cố gắng níu kéo từng chút kiên nhẫn và cố gắng của mình. Đến một lúc, khi anh trở về với mùi nước hoa lạ lẫm, với vết son trên cổ áo trắng tinh, em biết mình không còn đủ sức nữa.
Vô tâm nơi anh rồi cũng chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng dạ của em. Đàn bà như em, cũng dung dị đòi hỏi yêu thương sẻ chia, cũng chỉ mong gia đình đầm ấm. Là anh keo kiệt quan tâm, là anh bỏ quên nghĩa tình, là anh vô tâm đến vô tình. Lòng cạn, tim tan, em rồi cũng học cách cạn tình. Trả lại anh hết nghĩa tình đã cũ, trả luôn cả những vô tâm một thời. Duyên vợ chồng mình, đến đây như tiễn nhau bằng một kiếp chia ly. Đừng hỏi em những chuyện đã cũ, đừng bắt em thứ tha. Chẳng ai chịu nổi cô đơn mải miết, cũng không có sự cố gắng nào hoài vô vọng. Cố gắng rồi, đợi chờ rồi, em cũng đến lúc cũng phải tự thương lấy mình, tự xót lấy con. Thế thì đừng trách em, cũng đừng níu kéo nhau làm gì.
Mình buông tay nhau đi, mình buông tha nhau đi, được không, chồng vô tâm?