Đây đúng là tấm ảnh quý giá của đời tôi.
- Nhậu về muộn, tôi hốt hoảng khi vợ con "biến mất", đồ đạc xáo trộn, tôi bật khóc chạy sang nhà bố mẹ thì phải ngã ngửa
- Đến nhà vợ cũ mừng sinh nhật con trai rồi ngủ lại vì trời mưa, nhìn một món đồ trong phòng thằng bé, tôi quyết định xin cô ấy đoàn tụ
Tôi và Dũng yêu nhau trong sự phản đối của mọi người. Dũng thuộc kiểu người thư sinh "mặt búng ra sữa". Còn tôi bản tính mạnh mẽ, gan góc. Chúng tôi quen nhau trong một vụ tai nạn đột ngột.
Hôm đó, tôi đi hơi nhanh nên va vào xe ô tô của Dũng. Cứ tưởng anh ấy sẽ la hét hoặc bắt đền, tôi không ngờ Dũng nhìn tôi một lúc rồi xin số điện thoại để... dễ đòi bồi thường. Từ đó, anh ấy cứ lấy lý do chiếc xe mà hẹn gặp tôi. Hẹn hò vài lần thì nảy sinh tình cảm. Chỉ là tính cách anh hiền lành, chuẩn mực bao nhiêu thì tôi càng nổi loạn, cá tính bấy nhiêu.
Thật ra thì gia đình tôi phản đối chẳng phải vì tôi đâu. Vì thương Dũng đấy. Bố tôi nhậu lai rai với con rể tương lai mà cứ chẹp miệng: "Thương mày thật Dũng. Cưới nó về rồi thì mày chạy sao nổi. Nó học võ karatedo 7 năm rồi đó con ơi". Thật tình, tôi chẳng thấy ông bố nào lại đi "tố" con gái như bố tôi.
Và rồi chúng tôi vẫn cưới nhau. Mọi người hay nói: hai cực trái dấu thì hút nhau mà. Có lẽ do tính cách của chúng tôi trái ngược nên mới yêu nhau say đắm đến vậy.
Đêm tân hôn, tôi bất ngờ khi Dũng lấy ra một tấm ảnh đã cũ. Đó là ảnh tốt nghiệp cấp 3 của anh ấy. Và trong ảnh có một cô gái mặc áo croptop, đi "hiên ngang" với mái tóc cắt ngắn. Vâng, đó chính là tôi. Cái cô bé ngổ ngáo, trời không sợ đất không sợ, sẵn sàng đánh nhau với đám con trai chỉ để bảo vệ một con chó nhỏ.
Dũng ôm lấy tôi, bảo yêu tôi từ lúc đó. Không hiểu sao anh lại ấn tượng mạnh mẽ với cá tính của tôi. Và rồi duyên số cho chúng tôi gặp lại nhau. Lúc gặp tôi, anh đã rất bất ngờ và càng tin tưởng vào sự sắp đặt của duyên phận.
Tôi cười to, ôm lấy chồng trong hạnh phúc. Xem ra, chúng tôi sinh ra là dành cho nhau rồi. Bây giờ, chúng tôi chỉ cần sống thật hạnh phúc cho thiên hạ phải ghen tị đỏ mắt thôi.