Tôi hỏi anh vì sao, anh hờ hững đáp lại: "Cô xem lại bàn tay cô đi rồi hãy nói chuyện".
- 4 loại đàn ông đàn bà sống chết cũng đừng tin, không thì hư hao một đời đấy!
- Trong hôn nhân, luôn có một câu nói khiến bão tố tránh xa ngôi nhà của bạn
Trước khi lấy chồng, tôi là nhân viên thu ngân siêu thị. Vì làm việc trong mát, lại nhẹ nhàng nên da dẻ tôi trắng hồng, tay chân dễ nhìn. Ngày ấy, có biết bao người theo đuổi nhưng tôi không đồng ý. Có người còn tình nguyện đưa đón tôi đi làm bằng xe con nhưng tôi vẫn không xao động. Tôi không cần chồng giàu, tôi chỉ cần một người đem lại cho tôi cảm giác thật an toàn.
Rồi anh xuất hiện trong một buổi quảng bá sản phẩm ở siêu thị tôi làm. Cách ăn nói dí dỏm, vừa hài hước vừa ngọt ngào khiến tôi say như điếu đổ. Chính tôi tình nguyện làm cọc đi tìm trâu, chủ động tán tỉnh anh.
Khi chúng tôi là một cặp, ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi. Ngày đó, anh cũng chiều chuộng, thương yêu tôi lắm. Anh đưa hết mật khẩu điện thoại, mạng xã hội cho tôi để tôi muốn kiểm tra khi nào thì kiểm. Như thế thì hỏi sao tôi không tin tưởng anh được. Yêu nhau được hơn một năm, anh hỏi cưới, tôi đồng ý.
Sau khi cưới, tôi có bầu ngay và nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Mang tiếng là dưỡng thai nhưng thật sự thì tôi phải làm hết mọi việc nhà. Chồng tôi khi nào thích thì phụ, không thì kêu đi làm mệt rồi nằm ườn đó chờ tôi bưng cơm nước tận nơi. Nhiều khi tủi thân mà tôi vẫn tự an ủi rằng anh đang cố làm để nuôi cả nhà nên tôi chịu khổ một chút cũng được.
Khi sinh con ra, mọi thứ càng trở nên nặng nề hơn. Tôi vừa phải chăm con, vừa phải lo nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Làm nhiều quá, tôi gần như bị trầm cảm sau sinh nhưng chồng tôi vẫn không quan tâm, không chia sẻ với tôi.
Không những thế, tuần trước, tôi còn phát hiện anh đang nhắn tin đong đưa với một cô gái khác. Tôi đem những tin nhắn ấy chất vấn anh, không ngờ anh đáp trả tôi một cách thẳng thừng. “Phải, tôi đang tán tỉnh cô gái ấy đó. Cô xem lại bàn tay cô đi rồi hãy nói chuyện”. Anh đi rồi, tôi vẫn không thể tin được lí do anh phụ bạc tôi chỉ vì… bàn tay tôi.
Tôi đưa tay lên nhìn. Đôi móng tay tôi giờ đây không còn dài, mượt mà, vẽ hoa văn nữa mà cụt ngủn, trơ trụi, đầu móng tay thâm sì vì suốt ngày nấu cơm nước và lau dọn nhà cửa. Vả lại tôi làm gì có thời gian mà sơn sửa móng tay nữa.
Tôi cũng nhìn mình trước gương. Già nua, xấu xí, tóc tai bù xù là những gì có thể diễn tả về tôi bây giờ. Không lẽ, chồng tôi yêu tôi chỉ vì vẻ bề ngoài thôi sao? Giờ tôi xấu xí thì anh lấy lí do đó để chê trách tôi? Tôi hận anh quá. Nếu không phải vì anh thì tôi có xấu xí như thế này?