Lúc khổ cực nhất chị tôi vẫn một lòng, một dạ vì chồng, vì con. Để khi có tất cả trong tay, anh ta lại thấy mình cao sang và người phụ nữ bên cạnh mình không xứng đáng.
- Đàn bà cam chịu sống với chồng tệ bạc: Cuối cùng sẽ nắm được gì trong tay?
- Đàn bà có một nỗi buồn mang tên: Đã có chồng!
Trên đời này, còn gì quý giá bằng một người bên ta lúc khó khăn, sóng gió? Lúc không có một đồng trong túi người đó vẫn nắm tay không buông? Hẳn ta sẽ trân quý và yêu thương người đó bằng cả chân tâm. Nhưng khốn khổ thay, đàn ông thường không nghĩ như thế. Khi bão tố khó khăn đến, họ cần vợ biết bao nhiêu. Nhưng khi bình yên, giàu sang lại thay lòng đổi dạ…
Bây giờ anh rể tôi có tất cả, vậy mà người đàn bà đi bên cạnh anh không phải là chị tôi. Vài ngày trước, tôi qua nhà thăm chị. Vừa mở cổng đã nghe tiếng anh chì chiết: “Cô nhìn lại mình xem có giống một người phụ nữ không? Người ngợm thì luộm thuộm, lúc nào cũng đầu bù tóc rối…”. Nói xong, anh ta lái chiếc xe tay ga mới mua lao nhanh khỏi nhà.
Nhìn thấy tôi, chị trào nước mắt. Chị tôi năm nay chưa tròn 40 mà đã già trước tuổi. Ngày lấy anh, hai người chỉ có hai bàn tay trắng. Chị tôi thương anh nên chẳng quan trọng chuyện giàu nghèo. Chị nai lưng ra làm tất cả mọi chuyện để kiếm tiền. Chị đội nắng, đội mưa đến từng nhà mua trái cây rồi ra chợ bán lại. Ai cũng quá quen thuộc với hình ảnh những buổi trưa nắng chang, chị cong lưng đạp xe chở đầy trái cây sau lưng. Mồ hôi chị ướt đầm đìa lưng áo…
Chị tiết kiệm, vun vén từng đồng một, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc. Tôi thương chị vô cùng. Đến cả sữa tắm, chị cũng chỉ dám mua loại rẻ tiền nhất. Khi tích cóp được một số tiền kha khá, chị và anh rể tôi mạnh dạn mở cửa hàng thu mua trái cây rồi bán lại cho thương lái. Cuộc sống khấm khá dần, họ xây được nhà, mua được xe tay ga đắt tiền…
Nhưng khi có tiền trong túi, anh rể tôi lại đi chê bai người đàn bà bên cạnh mình. Chê chị nhàu nhĩ, xác xơ, luộm thuộm. Chê chị không biết cách ăn mặc, già nua và xấu xí. Làm lụng cực nhọc, chị gái tôi đã quên mất chăm sóc bản thân mình. Đi nắng thường xuyên lại không che chắn, gương mặt chị nám sạm. Bàn tay khô cằn vì làm việc quá nhiều…
Rồi tôi tận mắt chứng kiến anh rể tôi chở một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc mát mẻ sau lưng. Tôi trào nước mắt thương chị mình. Nếu không có chị gái tôi thì anh ta có được ngày hôm nay hay không? Ai đã chắt bóp từng đồng, làm việc đến kiệt sức để vun vén cho tương lai? Lúc khổ cực nhất chị tôi vẫn một lòng, một dạ vì chồng, vì con. Để khi có tất cả trong tay, anh ta lại thấy mình cao sang và người phụ nữ bên cạnh mình không xứng đáng.
Đôi lúc tự hỏi tại sao lòng người lại thay đổi khó lường đến như thế? Đàn bà hi sinh cả thanh xuân, cả cuộc đời rốt cuộc sẽ nhận lại được gì? Phụ nữ sống cao thượng, hi sinh chưa chắc đã hạnh phúc. Đôi khi cần biết ích kỉ, biết thương bản thân mình nhiều hơn một chút nữa.