Đến một hôm, chồng không hề nhớ đó là ngày sinh nhật vợ, lại nhờ tôi đi mua quà sinh nhật cho khách, tôi hoàn toàn đã sụp đổ hy vọng chồng sẽ tự có ý thức về sự vô tâm của mình. Tôi bắt đầu nghĩ cách tìm lại người chồng của mình.
- Lời nhắn nhủ của người đàn bà từng ly hôn – Phụ nữ nào cũng nên đọc một lần
- Vợ ĐỪNG DẠI làm điều này nếu không muốn ép chồng ra ngoài TÒM TÈM của lạ!
Tôi thường nghe chị em bảo nhau, đàn ông vô tâm ăn vào máu rồi, chỉ là ít hay nhiều, quá đáng hay là không. Tôi lại thấy, như một phần tính cách có phần lơ là, thiếu tinh ý của họ, năm tháng hôn nhân lại khuếch tán những hờ hững ban đầu thành vô tâm rõ ràng. Trách đàn ông vô tâm, chắc là lỗi của họ thật. Chỉ là, sẽ có lúc lại nhận ra họ còn chưa biết mình vô tâm ra sao, như một sự vô thức dần dà thành thói quen khó bỏ.
Chắc chị em làm vợ cũng từng lắm lúc chạnh lòng khi chồng có thể mải miết bè bạn tiệc tùng vậy mà lại không nhớ được ngày kỷ niệm của vợ. Hay không ít lần tủi thân tới mức trào nước mắt mà quay qua chồng đã ngủ say. Làm vợ, gồng gánh đủ chiện không sợ, lại chỉ sợ đêm nằm cạnh một người chồng vô tâm. Và bản thân tôi luôn thấy, với cả người chồng của mình hay đàn ông ngoài kia, họ lúc nào trong đời cũng sẽ có 1 giai đoạn “cá cắn câu không cần nhử” nữa. Không hẳn vì họ đổi thay, chỉ là sẽ có lúc ta phải để họ thấy, họ đang vô tâm với vợ mình.
Thời gian đó, chồng tôi bận rộn đến mức cả tháng trời chỉ về nhà được mấy bận. Tôi đôi khi có hay khéo léo nói với chồng vài câu trách móc, nhưng cũng thương anh vì ngày một gầy đi vì tất bật. Nhưng dần dà, những quan tâm không còn, vài câu hỏi han vợ anh cũng không có, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Tôi vẫn đợi chồng về, dù nhiều hôm lại chỉ nhận một câu anh không về được. Đến một hôm, chồng không hề nhớ đó là ngày sinh nhật vợ, lại nhờ tôi đi mua quà sinh nhật cho khách, tôi hoàn toàn đã sụp đổ hy vọng chồng sẽ tự có ý thức về sự vô tâm của mình. Tôi bắt đầu nghĩ cách tìm lại người chồng của mình.
Tôi không đợi chồng nữa, chồng về trễ hay gì tôi cũng không để ý. Thời gian chờ chồng hỏi han, chăm sóc, tôi bắt đầu dành thời gian làm đẹp, có khi còn hẹn hò bạn bè khi muốn. Tôi cũng không thường nấu cơm tối, tôi không muốn nghe chồng cằn nhằn vì cơm canh không như anh muốn. Tôi rước con rồi hai mẹ con kiếm gì đó ngon ngon ăn, tới giờ ngủ lại ôm con thủ thỉ. Ban đầu có vẻ không quen lắm, vì dù sao làm vợ như tôi cũng đã quen lo từng bữa ăn giấc ngủ cho chồng. Nhưng tôi dặn mình, cũng chỉ có cách duy nhất này khiến chồng tự nhìn lại chính mình.
Khoảng một tháng sau đó, chồng tôi dần ý thức được sự tồn tại của vợ con khi về nhà cơm tối không còn, vợ lại ngày một xinh đẹp, vui vẻ hơn. Chồng tôi ban đầu có phần khó chịu lắm, hỏi tôi sao không lo cho chồng. Tôi chỉ bình thản nói, anh có về nhà thường không để em lo, anh có nhớ vợ con không để em đợi? Chồng tôi lặng người, tôi lại lên phòng con như không. Lại có hôm, tôi giả vờ để anh bạn thân đến đón đi chơi, tôi xúng xính váy quần. Y như rằng, chồng tôi nổi cơn tam bành, nhất định không cho vợ ra khỏi nhà. Lúc đó tôi nói, vậy cũng được, nhưng tôi muốn đi xem phim, lâu mới có ngày gửi con về nhà ngoại. Chồng tôi không chần chừ, xem phim thì xem, đi đâu chồng cũng đưa đi. Cũng từ hôm ấy, cuối cùng chồng tôi cũng trở về.
Rất lâu sau này tôi mới nói với chồng, nếu kế hoạch lần đó của tôi thất bại, tôi chắc chắn sẽ cùng con rời đi vì nghĩ anh đã thay đổi. Khi nghe vậy, chồng tôi thật sự rất hoảng. Anh chỉ nói rằng, đàn ông vô tâm không phải ai cũng tự nhận thức được. Nếu thật là đổi thay thì đàn ông sẽ nhẫn tâm hơn, chứ không còn là vô tâm nữa, họ sẵn sàng tổn thương vợ mình. Nhưng nếu chỉ là vì bộn bề ngóc ngách cuộc sống mà lỡ quên mất vợ con thì chỉ là vì họ không nhận ra, họ lỡ sai sót. Lúc đó tôi mới nhận ra, làm vợ cũng là nên biết cách kéo chồng về sau những vụn vặt quá nhiều trong cuộc sống. Lạc nhau vì cám dỗ thì bất lực, chứ lạc nhau vì kẻ chậm người nhanh thì có gì khó. Lúc đó, cứ phải thử để chồng biết thế gian ngoài kia lắm thứ để lo thật, nhưng thế nào thì cũng không quan trọng bằng vợ con. Đến khi chồng có thể tự nhận ra thì ta cũng không còn phải khóc lóc hay than thở một mình nữa.
Nhưng nếu không may, sự vô tâm của chồng chỉ là bàn đạp cho đổi thay trong anh ấy, phụ nữ chúng ta có cố gắng thế nào cụng bằng thường thì thôi, đừng mong chờ nữa. Vì vốn dĩ, đàn ông vô ý vô tâm thì còn cứu được, chứ vô tâm vì thay lòng đổi dạ thì hết thuốc chữa. Lúc đó, đừng nghĩ là chồng vô tâm nữa, phải biết rằng rõ ràng tâm của anh ấy đã không còn đặt nơi bạn nữa, thủy chung đã không còn thì hết cách. Thế thì không cần cố gắng thêm, buông tay thôi, nhé!