Khi đàn bà cam chịu, đàn ông càng lấn tới. Họ sẽ cho mình cái quyền được phép sai, được làm tổn thương người vợ mà chẳng ngại ngần hay e dè điều gì.
- Để làm một người đàn bà hạnh phúc thật ra rất đơn giản
- Bao dung với chồng ngoại tình chính là tàn nhẫn với chính mình
Đôi khi, sự vô tâm, thói ích kỷ của đàn ông được tạo nên bởi sự cam chịu của phụ nữ. Chồng đánh một lần mà nhẫn nhịn, tất sẽ có lần thứ 2. Chồng ngoại tình, vợ tha thứ thì anh ta lại nghiễm nhiên cho rằng cô ấy chẳng dám bỏ mình. Chồng sống hời hợt, vô tâm mà nín nhịn thì anh ta mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi được.
Không biết bao nhiêu lần tôi tận mắt chứng kiến cảnh vợ chồng cãi vã, đập phá đồ đạc của nhà hàng xóm. Chồng uống rượu say xỉn, về đánh đuổi chị đi. Mỗi lần như thế, chị lại sang nhà tôi cầu cứu. Chị ngủ nhờ một đêm rồi sáng mai, đợi ông chồng đi làm chị lại rón rén trở về. Buổi chiều chồng về, chị lại làm như chẳng hề có chuyện mình bị đánh, bị tát hôm qua.
Chị năm nay đã hơn 45 rồi. Chồng chị lớn hơn 5 tuổi. Như chị nói, mình thuộc dạng "quá lứa lỡ thì" đến 35 tuổi thì gặp anh đã có một đời vợ và 2 đứa con. Họ về sống với nhau chứ cũng chẳng có cưới hỏi gì. Ở đây bao năm, tôi lạ gì anh ta. Vợ trước vì chịu không nổi thói xấu của anh ta nên mới bỏ đi. Anh ta nhậu nhẹt suốt ngày, về đánh vợ chửi con như cơm bữa.
Về sống với anh, chị không khác gì osin của nhà đó. Mọi việc trong nhà từ nấu ăn, giặt giũ tất bật đều đến tay chị. Chị gồng mình lên để có tiền nuôi hai đứa con của chồng. Thậm chí, chị còn phải chăm mẹ anh ốm liệt giường mấy năm nay. Chị không sinh con được nên thương 2 đứa con riêng của chồng như con ruột của mình. Nếu anh ta biết thương chị thì không có gì để nói. Đằng này, mặn nồng được khoảng thời gian đầu còn sau đó, anh ta hễ có rượu vào là lôi chị ra đánh rồi đuổi đi. Biết bao lần như thế. Những tưởng chị vì thế mà dứt anh ta nhưng sau bao lần bị đánh chị vẫn quay về lo cơm ngon canh ngọt cho chồng.
Nhiều lúc tôi không biết chị sống với anh ta vì cái gì? Giữa hai người không bị ràng buộc bởi con cái. Hai người cũng không đăng kí kết hôn. Sống với anh ta chị có được sung sướng ngày nào đâu? Bình thường đã làm quần quật để lo trong lo ngoài, chăm mẹ ốm. Đã không được đối xử tốt còn bị chồng đánh tát, đuổi đi.
Khi đàn bà cam chịu, đàn ông càng lấn tới. Anh ta biết chị sẽ không bao giờ dám bỏ mình nên càng ngày càng coi thường. Cứ chửi mắng hay đánh đập mà không cần phải e dè điều gì. Những lúc vợ chồng cãi nhau, chị xách giỏ quần áo tuyên bố sẽ bỏ anh nhưng vài bữa lại chủ động quay về. Bao lần chồng đánh chửi, đuổi đi, chị phải ăn nhờ ở đậu hàng xóm như thế. Cuộc sống ngày hôm nay của chị một phần là do mấy năm trời sống chung chị cứ cam chịu sự vũ phu, gia trưởng của chồng.
Đêm hôm nay, chị lại qua xin ngủ nhờ, tôi thấy miệng chị đầy máu, má sưng vù. Anh ta tát chị mạnh đến nỗi rách cả môi. Chị bưng mặt khóc tức tưởi. Không phải thấy cảnh này lần đầu nên tôi ngao ngán, chán chường. Người đàn bà này vừa đáng thương vừa đáng trách. Tại sao cứ mãi bám víu vào một người đàn ông như thế?