Câu nói này của chị dâu đúng là đã khiến "giọt nước tràn ly".
- Lên chăm chị dâu ở cữ mà tôi chỉ muốn anh trai bỏ chị ngay lập tức, đặc biệt khi chứng kiến cảnh chị mặc kệ để con khóc lặng (Phần đầu)
- Vô tình gặp lại vợ cũ trong siêu thị, tôi bàng hoàng vì ngoại hình quá khác xưa của cô ấy nhưng càng sốc hơn khi thấy đứa bé đi bên cạnh
Tôi không biết con dâu/chị dâu của gia đình mọi người như thế nào? Nhưng riêng gia đình tôi, ai cũng quá mệt mỏi và chán ngán "bà dâu" trong nhà rồi. Một phần có lẽ cũng vì anh tôi dại quá, tìm vợ cứ phải tìm vợ đẹp, chân dài, da trắng, chê bai những cô gái thấp bé nhẹ cân nên bây giờ mới khốn khổ thế này.
Chị dâu tôi có ngoại hình rất ổn với nước da trắng bóc và vóc dáng cao. Chỉ là bây giờ, sau khi sinh hai đứa con, vóc dáng chị ấy cũng xuống sắc rất nhiều rồi. Hồi mới về làm dâu, chị ấy ỷ mình đẹp nên hay lên mặt với tôi lắm.
Cứ chạm mặt nhau trong bữa cơm là chị ấy lại cạnh khóe tôi các kiểu như: "Sao cô Ba không dùng kem dưỡng da nhỉ? Da cứ đen mốc ra, khiếp". Rồi: "Sao cô Ba không mua quần áo nhỉ? Có vài bộ mặc đi mặc lại không thấy chán à? Keo quá hóa thiệt thân đấy cô ạ". Tôi bực quá, nói lại vài lần nên giờ cũng đỡ nhiều rồi, không dám cạnh khóe công khai tôi như thế nữa.
Mà kể cũng hay. Rõ ràng chị ấy đẹp, chị ấy ăn diện nhưng lại chẳng chịu đi làm. Anh tôi một mình đi làm nuôi ba miệng ăn. Con trai lớn học lớp 2 còn phải nhờ tiền ông bà nội đóng hộ học phí hoặc mua hộ sữa uống. Con trai bé mới 2 tuổi thì tháng nào tôi cũng phải bỏ tiền ra mua sữa, mua quần áo cho mặc. Ấy thế mà chị dâu tôi còn chẳng biết điều.
Chị ấy ăn nói với anh tôi cứ như dân chợ búa đúng kiểu. Là vợ chồng mà cứ mở miệng ra là chê bai anh tôi không bằng chồng người ta, kiếm ít tiền, để vợ con sống túng thiếu. Bố mẹ tôi gai mắt lắm nhưng ráng nhịn vì không muốn xen vào chuyện vợ chồng con trai. Tôi cũng nhắc anh vài lần chuyện dạy vợ thì anh cứ cười cười cho qua nên tôi cũng nản, mặc kệ anh bị vợ chửi luôn.
Nhưng ngày hôm qua, có lẽ chịu không nổi "bà dâu" nên mẹ tôi quyết định dạy dỗ con dâu một lần cho biết phép tắc. Chẳng là chị dâu tôi ở nhà chỉ trông con thôi mà chẳng làm việc gì. Kể cả nấu ăn, quét nhà, giặt giũ đều chờ anh tôi về làm cả. Hôm qua anh tôi mệt quá nên nằm xem ti vi, không nấu ăn, bảo chị đi mua gì về ăn cho qua bữa. Thế là chị dâu tôi to tiếng mắng chồng. Anh tôi bực quá, quát lên, hỏi chị ở nhà làm gì mà đến nồi cơm còn không nấu được cho chồng ăn? Thế là chị thét lên: "Ông im cái miệng ông lại đi, ông biết cái gì mà nói, tôi ở nhà sướng lắm à". Khi buông ra câu nói đó có nghĩa là mẹ tôi rất tức giận.
Mẹ tôi mắng thẳng, bảo chị dâu cấm không được nói hỗn với chồng, cái nhà chứ không phải cái chợ, sống không được thì li dị. Chị dâu đanh mặt lại, bình thản nói: "Nếu không có hai đứa nhỏ thì con li dị lâu rồi". Câu nói này như "giọt nước tràn ly", bao nhiêu kìm nén bấy lâu của mẹ tôi như bị vỡ tung ra.
Và tôi được chứng kiến một cảnh dạy dâu, dạy cả con trai hùng hổ nhất 8 năm nay của mẹ mình. Bà mắng cả anh tôi là thứ đàn ông đội váy vợ, nhu nhược, hèn hạ. Nói một hồi, bà đuổi luôn hai vợ chồng họ ra khỏi nhà, đi thuê trọ, tự ở với nhau. Chị dâu tôi kêu gào, khóc lóc ầm ĩ. Đúng là mệt thật các chị em ạ.
Giờ họ vẫn "mặt dày" ở nhà chứ không đi. Nhưng bố mẹ tôi thì đang có kế hoạch chia đất cho họ cất nhà rồi ở riêng cho khuất mắt đi. Mà tôi lại không tán đồng. Sao lại phải chia đất cho người con dâu như thế? Rồi lỡ có sổ đỏ trong tay, chị ta đem bán đất bán nhà thì anh tôi phải làm sao? Có cách nào trị "bà dâu" này, mọi người hiến kế giúp tôi với.