Nếu tôi cứ im lặng như không biết gì, có phải chính tôi cũng đang giúp cô ấy lừa dối anh mình?
- Anh chồng hất mâm cơm ở cữ của em dâu, nguyên nhân đằng sau khiến nhiều người cảm kích
- Cha qua đời chưa được 3 năm, bà nội 'tống cổ' mẹ con tôi ra khỏi nhà để đón cháu nội hờ
Anh trai tôi gọi điện bảo cuối tuần về nhà ăn cơm, tiện thể "chấm" bạn gái anh xem thế nào. Tôi cười bảo chỉ cần anh chấm đạt là đạt, cần gì ý kiến ai. Nói vậy, nhưng tôi vẫn thu xếp công việc để về.
Công ty tôi làm cách nhà 30 cây số, để tiện công việc, tôi thuê một căn phòng trọ gần công ty.
Thường thì vào cuối tuần tôi sẽ về nhà. Dạo này cuối năm, công việc tồn đọng nhiều cần giải quyết nên một tháng rồi tôi không về. Tuần này tôi vẫn bận, nhưng vì nhân tiện anh trai đưa bạn gái về ra mắt nên tôi cũng về nhà luôn.
Trong mắt tôi, anh trai là một người đàn ông tuyệt vời. Từ khi bố mất, anh trở thành trụ cột gia đình. Anh không chỉ giỏi giang, mạnh mẽ mà còn rất tử tế, nhân hậu. Tôi đã từng ước rằng sau này chỉ cần gặp một chàng trai bằng nửa đức tính tốt đẹp của anh là đủ.
Anh tôi đã từng yêu một người suốt bốn năm. Chị ấy không may phát hiện bệnh hiểm nghèo ngay trước thềm ăn hỏi nên không chịu cưới nữa dù anh tôi xin được làm chồng chị, được chăm sóc chị những ngày tháng cuối đời.
Chị mất, anh tôi khép lòng mình lại suốt mấy năm. Mẹ và tôi đã rất hạnh phúc khi nghe anh báo tin có bạn gái. Hẳn cô gái ấy cũng rất đặc biệt mới làm rung động lại trái tim yêu tưởng như đã ngủ quên của anh.
Để đón tiếp nhân vật đặc biệt, mẹ và tôi đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, chuẩn bị cả hoa cắm trên bàn, hy vọng người yêu của anh trai thấy được rằng cô ấy được chào đón nồng nhiệt.
Gần trưa thì anh đưa bạn gái về nhà. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng vừa nhìn rõ mặt, tôi đã sững người lại. Cô gái ấy hình như cũng có chung trạng thái như tôi, vừa chạm mặt lập tức cúi gằm mặt xuống lí nhí chào, nụ cười trên môi tắt ngấm.
Để không phá hỏng không khí trong nhà, tôi lấy lý do ra ngoài mua ít đồ. Nhưng ra khỏi nhà rồi tôi lại đứng thẫn thờ ở cổng.
Mới đầu năm nay thôi, một anh đồng nghiệp nơi tôi làm việc thì thầm với tôi "Anh nhờ em giúp anh chút việc được không?". Chuyện là em gái anh ấy yêu chàng trai nào đó, lỡ dính bầu nhưng cô ấy không muốn để chàng trai ấy biết mình có bầu vì không thật sự xác định đi đến hôn nhân. Cô ấy không có ai đủ tin tưởng để đưa đến bệnh viện phá thai, cũng không dám đi một mình, cuối cùng lên tiếng nhờ ông anh họ chơi thân từ thời còn bé.
Anh ấy nói với tôi: "Anh là đàn ông chưa vợ, đưa nó đến mấy chỗ ấy thật sự không tiện, lỡ gặp người quen lại mang điều tiếng không hay. Dù sao thì con gái với nhau cũng dễ dàng hơn. Em và nó chẳng quen biết gì nhau, chắc không khiến nó lo ngại". Nể tình anh em đồng nghiệp, tôi nhận lời hộ tống em họ anh ấy đi bỏ thai.
Tôi vẫn nhớ, hôm tôi chờ cô gái ở cổng bệnh viện, cô ấy xuất hiện với chiếc váy hồng rất xinh. Tôi hỏi cô ấy có nhất thiết phải làm như vậy không, vì dù sao đó cũng là một đứa trẻ, nếu bỏ thì sẽ rất đau đớn đấy. Nhưng cô ấy nhìn tôi không giấu giếm: "Chẳng giấu gì chị, đây không phải lần đầu em làm chuyện này. Lần trước là do bạn trai em chối bỏ đứa bé, em không có cách nào là phải bỏ thai đi. Còn lần này là do em bất cẩn. Vì anh ta theo đuổi nhiệt thành, lại lúc em đang cô đơn nên tính quen cho vui thôi. Nếu biết em có thai, chắc chắn anh ta sẽ đòi cưới nên em quyết định bí mật bỏ nó đi".
Tôi nghe cô gái nói xong có chút lạnh người. Một chuyện nghiêm trọng như vậy mà qua lời cô gái bỗng nhẹ như lông hồng. Hành động tàn nhẫn đến mức lạnh lùng này thật trái ngược với vẻ ngoài mong manh xinh đẹp của cô ấy.
Từ sau lần đó, tôi và cô gái cũng không có lý do gì để gặp lại nhau. Cho đến hôm nay, trớ trêu thay lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Số phận thật khéo sắp đặt hay thành phố này vốn chật hẹp đến mức ấy, quanh quẩn thế nào lại gặp nhau, lần gặp nào cũng rất đặc biệt. Tôi không quên cô ấy, và cô ấy chắc cũng còn nhớ tôi, nếu không thái độ đã không bối rối như vậy.
Sau hôm anh trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, mẹ tôi rất ưng ý về con dâu tương lai, nhưng lòng tôi thì lại cảm thấy rối bời đến bất an. Tôi dự định sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói hết mọi chuyện với anh trai, nhưng tôi chưa kịp làm thì cô gái đã gọi điện cho tôi trước xin một cuộc hẹn.
Vừa gặp nhau, cô ấy nắm tay tôi và khóc. Cô ấy nói đã sống một quãng đời nông nổi nhiều sai lầm. Nhưng khi gặp anh trai tôi, cô ấy biết đó là tình yêu đích thực, là người đàn ông cô ấy tin tưởng muốn gắn bó cả đời.
Cô ấy nói cô biết nỗi đau mối tình đầu của anh tôi chỉ nguôi ngoai sau khi anh gặp cô ấy. Cô ấy muốn cả đời được ở bên anh, thay người cũ đem lại niềm hạnh phúc cho anh. Cô cầu xin tôi hãy chôn vùi những bí mật mà tôi biết và sẽ trả ơn bằng việc làm một người con dâu, một người chị dâu, một người vợ thật tốt. Tôi nghe xong chỉ biết nói tôi cần suy nghĩ chuyện này. Thật ra cũng không biết nói gì với cô ấy lúc đó.
Mỗi ngày qua đi, nhìn anh trai hạnh phúc với tình yêu mới. Nghe cái cách anh ấy khen ngợi người yêu, gọi điện dặn dò chăm lo cho người yêu mà tôi cảm thấy thương anh đến nhói lòng. Anh trai tôi xứng đáng có một người con gái tốt hơn thế.
Nhưng tôi phải làm gì bây giờ khi anh trai tôi khó khăn lắm mới lại mở lòng đón nhận một người con gái. Anh là người có trách nhiệm và nhân hậu, nếu biết, có thể rất khó để chấp nhận quá khứ của người yêu. Nếu tôi cứ im lặng như không biết gì, có phải chính tôi cũng đang giúp cô ấy lừa dối anh mình? Tôi nên làm thế nào để tốt nhất cho anh của tôi?