Vậy mà mới đây, anh liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi, đòi đến nhà thăm con, trong khi trước đó, vài ba tháng anh mới gặp con một lần, lần nào cũng là tôi đưa con ra ngoài quán cà phê cho gặp.
- Chồng lấy hết tiền tiết kiệm mua xe tặng bồ, tôi lặng lẽ ra tay khiến cả hai chỉ biết câm nín, ả bồ than vãn 'chị quá cao tay"
- Chồng NGOẠI TÌNH, gái ‘hư’ kêu mang thai vòi tiền, người vợ tung chiêu dẹp loạn, gửi ngay tờ giấy này khiến tiểu tam 'cao chạy xa bay'
Vợ chồng tôi ly hôn tính đến nay đã được gần 3 năm. Trước khi chia tay, chúng tôi cùng sống chung với bố mẹ tôi, thế nên khi ly hôn, chồng tôi là người phải dọn ra ngoài, chỉ mang theo đồ đạc của mình. Con cái tôi được giành quyền nuôi, hàng tháng anh đều chu cấp tiền cho con như đã thỏa thuận.
Chồng cũ của tôi làm nghề sửa chữa cơ khí, từ lúc còn yêu cho đến lúc cưới về thì anh đã xây dựng được một xưởng cơ khí nhỏ riêng cho mình mà không cần phải đi làm thuê cho ai cả. Kinh tế chúng tôi lúc ấy khá ổn định, nhưng do chưa tìm hiểu kĩ mà vội cưới nên chúng tôi không thể tiếp tục ở bên nhau vì liên tục bất đồng. Anh lại có thêm tật xấu là cờ bạc nên tôi chẳng tiếc nuối mà ly hôn ngay. Sau khi đường ai nấy đi, chúng tôi dường như chẳng gặp lại, trừ lúc cho anh gặp con.
Vậy mà mới đây, anh liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi, đòi đến nhà thăm con, trong khi trước đó, vài ba tháng anh mới gặp con một lần, lần nào cũng là tôi đưa con ra ngoài quán cà phê cho gặp. Ban đầu tôi từ chối với lý do không muốn bố mẹ tôi nhìn thấy anh lại buồn cho con gái mình, nhưng anh cứ “tấn công” điện thoại tôi, nằng nặc đòi vào nhà bằng được. Anh nói có món đồ rất quan trọng đã để quên khi dọn khỏi nhà mà chỉ có anh mới biết vị trí.
Trước sự khẩn thiết của anh, tôi cầm lòng không đậu, bèn nhân lúc bố mẹ không có ở nhà để cho anh vào. Tưởng thứ đồ anh muốn lấy là gì, nào ngờ chỉ là một quyển sách cũ. Tôi giật lại quyển sách để xem có gì bên trong, thì ra là tiền.
Nhìn thoáng qua cọc tiền dày trong cuốn sách, tôi đoán số tiền này chắc cũng tầm 7 – 10 triệu đồng, tôi sững sờ khi biết sự thật thầm kín mà anh giấu. Thì ra, do bài bạc rượu chè, anh bán dần bán mòn vật tư trong xưởng cơ khí, nợ nần cứ tiếp tục chồng chất, chẳng còn cách nào, anh chợt nhớ ra món “quỹ đen” mà anh từng giấu khi còn sống chung với tôi.
Tôi nhìn chồng cũ mình lúc này với một ánh mắt thương hại. Tôi quyết tâm không giúp đỡ, bởi tôi biết, giúp lần này, thì lần khác anh sẽ quen thói, lại tìm đến nhà tôi để xin xỏ. Nhưng nhìn người đã từng là chồng mình hiện đang “thê thảm” như thế này, tôi cũng không nỡ ngó lơ. Tôi thật sự không biết phải làm sao mới phải?