Ngày trở về sau chuyến đi công tác, tôi xóa số của người yêu cũ, vào bếp nấu cho chồng một món ăn tôi vừa học. Con người sống vẫn là phải đi về phía trước, những gì thuộc về quá khứ dẫu có luyến lưu cũng không thể trở lại.
- 2 năm ly thân, tôi mừng rơi nước mắt khi choáng váng khi nghe em nói: 'Em đợi anh từ lâu lắm rồi'
- Lấy chồng vì bố mẹ giục cưới gấp, đêm tân hôn cặp đôi hốt hoảng trước sự cố bất
Tôi và chồng lấy nhau đã 2 năm nhưng chưa muốn sinh con. Cả tôi và chồng đều đồng ý sẽ cố gắng làm việc để tích góp rồi mới sinh con. Chồng tôi không phản đối, anh rất hiểu và cảm thông cho vợ, luôn động viên vợ cố gắng.
Quả thật tôi thấy mình là người vợ may mắn. Từ ngày lấy nhau, chồng tôi chẳng bao giờ chê tôi nấu ăn dở, dù tôi chỉ mới học được vài món. Thậm chí anh còn thích về nhà ăn cơm với vợ, lúc nào cũng khen vợ nấu ăn ngon. Chồng tôi còn hiếu thuận với bố mẹ vợ, hiểu lễ nghĩa. Lương của anh đều đưa cho vợ giữ, còn nói vợ gửi tiền về cho bố mẹ vợ.
Vừa qua, tôi đi công tác một tuần ở thành phố khác. Ngủ ở khách sạn, tôi lạ giường nên nằm trằn trọc đến nửa đêm không ngủ được. Bỗng tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi có phần sợ hãi không biết đối phương là ai. Nhìn qua mắt mèo, tôi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Người đứng bên ngoài là người yêu cũ của tôi.
Khi mở cửa thấy dáng vẻ quen thuộc của anh, tim tôi đập rộn ràng trong lòng ngực. Đây là người đàn ông đầu tiên tôi yêu sâu đậm suốt 6 năm trước khi lấy chồng. Trong đời tôi hối hận nhất chính là từng bỏ quên anh ấy khi ham mê đuổi theo sự nghiệp.
Từ ngày quen nhau đến khi chia tay, anh chưa từng làm gì sai với tôi. Anh là người tài giỏi, trưởng thành và không ngừng nỗ lực vì người mình yêu. Sau khi nghe tôi nói muốn đến thành phố khác phát triển sự nghiệp, anh gật đầu chấp nhận lời chia tay. Suốt rất nhiều năm sau, tôi vẫn không dám liên lạc lại với anh.
Vậy mà đã 8 năm trôi qua, người yêu cũ giờ đã thành công, vẻ bề ngoài vẫn điển trai phong độ như thế. Tôi nhìn anh mà như thấy lại mình của tháng năm yêu đương cuồng nhiệt. Tôi nghe anh nói:
“Anh nghe bạn bè nói em đã kết hôn. Lúc nãy nhìn thấy em anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm. Sau đó anh cứ vô thức đi theo em tới đây, đứng đợi một lúc mới dám gõ cửa. Anh sợ em ngủ rồi, nhưng cũng sợ nếu không gặp em lần này thì sau này sẽ không gặp được nữa”.
Đêm đó, tôi và người yêu cũ đã nói chuyện với nhau cả đêm. Nhưng tôi không làm gì quá giới hạn có lỗi với chồng. Chúng tôi chỉ ngồi cùng nhau, nói về công việc, cuộc sống suốt những năm chia tay. Anh vẫn một mình, vẫn thường xuyên nhớ đến tôi. Anh hỏi tôi có còn nhớ tới anh không, liệu anh có thể có tôi một lần nữa không? Còn nếu tôi đã quên anh thì anh xin lỗi vì đã làm phiền tôi.
Tôi im lặng không trả lời anh nhưng thật lòng tôi muốn trả lời rằng tôi vẫn nhớ anh, tôi cũng muốn ở bên anh. Tôi biết mình xấu xa, nhưng tôi cũng không thể lừa dối chính mình. Dù vậy, tôi không nỡ rời xa chồng, chồng tốt với tôi như thế, tôi làm sao có thể phản bội anh. Anh còn hiếu thuận với bố mẹ tôi. Chồng không chỉ có tình với tôi mà còn có nghĩa.
Ngày trở về sau chuyến đi công tác, tôi xóa số của người yêu cũ, vào bếp nấu cho chồng một món ăn tôi vừa học. Con người sống vẫn là phải đi về phía trước, những gì thuộc về quá khứ dẫu có luyến lưu cũng không thể trở lại.