Tôi năm nay 47 tuổi, vợ tôi mất cách đây gần chục năm rồi để lại cho tôi một đứa con trai.
- Đau đớn vì chồng bỏ nhà đi để cặp kè với nhân tình vừa già vừa xấu, ngày biết được lý do, tôi đứng không vững vì ngỡ ngàng
- Đi họp lớp tình cờ gặp lại người yêu cũ, còn tình cảm nên tôi lỡ dại tình một đêm, nào ngờ ngày xét nghiệm ADN, chồng nói một câu khiến tôi ‘rụng rời’
Những năm qua vì thương con nên tôi không nghĩ tới chuyện đi bước nữa, chăm chỉ làm lụng, tới giờ cũng có nhà có xe rồi. Nhưng gần đây tôi đã thay đổi ý định khi tìm thấy một người phù hợp.
Nhà chỉ có hai bố con, đều là đàn ông không thạo việc nhà, nấu nướng nên tôi lúc nào cũng thuê người giúp việc. Cô giúp việc hiện tại tên Hạnh, làm việc được hai năm nay khiến tôi rất ưng ý.
Hạnh 45 tuổi rồi, cũng góa chồng đã lâu, từ quê lên thành phố đi làm giúp việc để nuôi hai đứa con học đại học. Từ ngoại hình tới tính cách và phẩm chất đạo đức của Hạnh đều phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Vì vậy tôi đã ngỏ lời cầu hôn mong lấy Hạnh làm vợ.
Con cái Hạnh sắp trưởng thành hết rồi, chúng sẽ ở riêng nên tôi không cần lo. Sau khi kết hôn Hạnh cứ làm những công việc như hiện tại là được.
Tưởng rằng Hạnh sẽ vui mừng, lập tức đồng ý lời cầu hôn của tôi. Ai ngờ sau khi nghe xong cô ấy hỏi lại một câu: “Trở thành vợ chồng rồi, anh có trả lương mỗi tháng cho em nữa không?”.
Tôi khó chịu với câu hỏi ngô nghê của Hạnh, vợ chồng rồi thì ai còn trả lương nữa. Vậy nhưng tôi vẫn cố ôn tồn giải thích cho cô ấy hiểu. Rồi Hạnh đáp tỉnh bơ thế này: “Thế lấy anh thì em được cái gì hơn? Thà rằng cứ làm giúp việc cho xong. Vừa được lương lại được tự do, thích thì làm không thích thì nghỉ việc. Có tiền tiết kiệm thì để dành mai sau dưỡng già. Lấy anh, em thành làm không công, rồi sau này tay trắng à? À, lúc anh già yếu bệnh tật lại phải chăm anh nữa chứ! Em không thèm!”.
Tôi choáng nặng trước sự tính toán của Hạnh. Sao cô ấy chỉ nghĩ tới tiền thế không biết? Kết hôn thì sẽ có chồng, có đôi có cặp. Nhưng Hạnh kiên quyết không nghe, đòi tôi trả lương như bây giờ thì mới kết hôn.
Tất nhiên tôi không chấp nhận. Những ngày qua Hạnh vẫn bình thường như không có gì nhưng tôi khó chịu quá, nhìn cô ấy là không thấy vui. Tôi có nên cho Hạnh nghỉ việc không?