Tôi và Hạnh lấy nhau đã 4 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai năm đầu, chúng tôi không quá mong ngóng con, nghĩ là cứ để mọi chuyện tự nhiên. Nhưng đến năm thứ ba rồi thứ tư vẫn chưa có con, lại nghe bố mẹ hai bên thúc giục, vợ chồng tôi càng căng thẳng.
- Chồng qua đời được nửa năm, anh trai của chồng bất ngờ đêm nào cũng ghé nhà, còn buông lời đề nghị 'sảy cha còn chú' khiến tôi nao lòng
- Đêm nào cũng thấy bé giúp việc tắm trễ, tôi sững người nghe tiếng chồng 'em cởi áo nhanh lên', biết có chuyện ám muội tôi đòi ly dị ngay lập tức, nào ngờ...
Nhi khuyên cả hai nên đi thăm khám nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi khỏe mạnh thế này, chẳng có bệnh gì mà phải đi đến những chỗ đó. Nghe Nhi nói nhiều lần, tôi tức giận quát lên:
“Anh không có vấn đề gì hết, lỗi là tại em mà, không phải sao?”.
Vợ tôi nhìn tôi chết sững. Tôi biết mình nói quá lời nhưng cũng chẳng nói xin lỗi vợ vì tôi không nói sai. Trước khi lấy nhau, Nhi từng phá thai vì bị người yêu bỏ rơi, điều kiện cô ấy lúc đó cũng không thể một mình nuôi con. Lúc yêu nhau, nghe vợ thật thà chia sẻ như thế, tôi chưa từng chê bai, thậm chí còn thấy thương cô ấy. Nhưng giờ đã lấy nhau 4 năm vẫn không có con thì tôi lại thấy hối hận.
Vì chuyện con cái không thuận lợi nên tình cảm vợ chồng tôi càng bị rạn nứt. Tôi chán nản, quyết định chuyển công tác đến một thành phố khác. Từ ngày xa nhà, tôi rất ít khi chủ động gọi điện cho vợ. Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn vợ nhưng lại không nỡ, dù sao cũng đã bên nhau lâu như thế rồi.
Mới hai tháng sống xa vợ, tôi sa vào mối quan hệ với một người phụ nữ khác. Đó là cô hàng xóm ở cạnh phòng trọ của tôi, cô ấy từng có một đời chồng. Tôi không quá yêu người phụ nữ này, chỉ thấy vui được lúc nào thì tính lúc đó. Nào ngờ vợ tôi bất ngờ lên thăm tôi thì chứng kiến màn ngoại tình của chồng. Cô ấy tức giận bỏ về, không nói một lời nào. Ban đầu tôi cũng chẳng hoảng loạn, nhưng ngay hôm sau tôi đã trở về nhà. Tôi vẫn không muốn ly hôn với vợ.
Khi tôi về đến đầu ngõ, tôi nấn ná một lúc chưa bước vào nhà. Tôi thấy vợ đang quét sân thì bỗng dưng loạng choạng như sắp ngất. Tôi định chạy vào thì bất ngờ thấy một bóng người vụt chạy tới, đỡ lấy vợ tôi. Đó là anh hàng xóm kế bên nhà tôi bấy lâu nay.
Cơn ghen tuông trông tôi trỗi dậy. Tôi hùng hổ chạy tới kéo vợ về phía mình. Tôi trừng mình nhìn anh ta. Chẳng ngờ anh ta không sợ, còn một mực nắm lấy tay vợ tôi. Anh ta nói:
“Anh có quyền gì mà nổi giận. Anh bỏ rơi vợ rồi lăng nhăng bên ngoài thì đừng có về đây nữa. Tôi nói cho anh biết tôi nhịn anh lâu rồi, giờ tôi sẽ bảo vệ mẹ con cô ấy, anh đừng hòng có cơ hội lần nữa”.
Tôi chết sững nghe cụm từ “mẹ con cô ấy” từ miệng tên hàng xóm kia. Tôi nhìn vợ trân trối như hỏi lại vợ rốt cuộc tôi có nghe nhầm không. Vợ tôi hất tay tôi ra, lạnh giọng nói:
“Đúng là tôi có thai, là con của anh đó. Nhưng tôi không ở với anh nữa, tôi viết đơn ly hôn rồi, anh về rồi thì vào ký đơn đi”.
Cảm xúc trong tôi lúc đó lẫn lộn giữa vui mừng, hối hận và hoảng sợ. Tôi biết mình có lỗi với vợ, tôi biết mình ích kỷ nhưng đến cùng tôi cũng không muốn ly hôn vợ mà. Nhưng giờ tôi phải làm sao để vợ tha thứ, làm sao để giành lại cô ấy đây?