Dù đang buồn ngủ nhưng tôi cũng phải gọi chồng vào bên trong và tán dương anh ấy. Chồng ôm tôi từ đằng sau, thơm lên mái tóc tôi và nói "Thấy có đẹp không? Anh đích thân đi mua rồi thay cho em đấy!".
- Vợ giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi đi ‘đánh chén’ cùng bạn bè đến chẳng biết gì sáng dậy thất kinh khi thấy cô hàng xóm đang đắp cùng chăn
- Mẹ chồng bày mưu để người đàn ông khác vào phòng con dâu lúc nửa đêm, nghe nguyên nhân mà tôi kinh hãi thật sự
Tôi không lựa chọn cách sống an phận, bám víu lấy chồng hay cắm mặt với 4 bức tường quanh năm. Để có được cơ ngơi như ngày hôm nay, cả hai vợ chồng tôi đã phải cố gắng rất nhiều. Nếu chỉ có một mình chồng làm việc, tôi tin rằng sẽ chẳng bao giờ cả hai được sở hữu quá nhiều thứ đến vậy. Một căn nhà chung cư, một xe ô tô sau 2 năm rưỡi kết hôn, nói vậy là đủ biết chúng tôi nỗ lực nhường nào.
Hiện tại, cả hai vợ chồng chưa có con, nhưng dự định là nửa cuối năm nay, sau khi tôi hoàn thành dự án lớn thì sẽ bắt đầu nghĩ tới chuyện sinh nở. Tôi phải sẵn sàng, thì mới có tâm trí để làm mẹ.
Trong nửa đầu năm 2021, tôi lúc nào cũng bận rộn vì hàng tá đầu việc do được cấp trên chỉ đạo làm leader dự án mới của công ty. Tôi phải dậy từ 7 giờ sáng, đi ngủ lúc 12 giờ, thậm chí 1 giờ đêm. Đã vậy còn thường xuyên phải đi công tác. Nhưng không sao hết, tôi vẫn dành thời gian đủ để cảm thấy gắn kết với chồng.
Cuối tháng 3, tôi lại phải vào Sài Gòn tầm 10 ngày để thảo luận nốt vấn đề hỗ trợ vốn dự án. Theo đúng kế hoạch thì ngày 31/3 tôi mới bay ra Hà Nội. Song vì công việc trơn tru hơn dự kiến, đối tác rất hài lòng về chuyện đàm phán nên tiến độ được đẩy lên nhanh chóng. Ngày 28, tức Chủ Nhật tuần trước, tôi từ Sài Gòn bay về Hà Nội lúc chiều. Thực ra tôi đã có thể về từ thứ bảy nhưng vì vài cô bạn trong miền Nam hẹn gặp nên dời sang hôm sau.
Sáng Chủ Nhật, tôi có báo với chồng là chiều mình bay ra, tối cả hai vợ chồng cùng đi ăn nhà hàng như một cách thông thường mỗi dịp hẹn hò.
Về tới nhà, chồng đang ngồi ngoài phòng khách, tôi sau chuyến bay hơi mệt nên định chợp mắt một lát rồi sẽ dậy tắm, thay đồ. Vừa bước vào trong phòng ngủ, tôi giật mình vì mọi thứ trông hơi khác lạ. Hoá ra chồng đã tân trang lại bộ ga trải giường, gối ngủ, gối ôm. Mọi thứ nhìn qua đủ biết sạch sẽ, nhã nhặn.
Dù đang buồn ngủ nhưng tôi cũng phải gọi chồng vào bên trong và tán dương anh ấy. Chồng ôm tôi từ đằng sau, thơm lên mái tóc tôi và nói "Thấy có đẹp không? Anh đích thân đi mua rồi thay cho em đấy!".
Nhưng hạnh phúc chưa được lâu thì bên ngoài cửa nhà có tiếng gọi lớn. Nghe qua tôi có thể đoán được đó là tiếng của ban quản lý toà nhà - một chị lớn tuổi cũng sống ở cùng tầng. Chị ấy nói to tới mức tôi ở trong phòng ngủ cũng nghe rõ mồn một: "Alo nhà này đâu hết cả rồi, ra đây nhanh xử lý hậu quả đi!"
Tôi với chồng chạy ra xem có việc gì thì mới vỡ lẽ. Hoá ra chồng tôi đã ném thẳng bộ ga gối cũ vào ống xả rác của chung cư khiến cho ống bị ứ đọng, tắc nghẽn. Các hộ dân khác chẳng thể đổ rác được, vậy nên nhà tôi phải có trách nhiệm bỏ tiền thuê người đến sửa.
Tôi quay ra nhìn chồng trách móc: "Sao anh bất cẩn thế!" thì anh ấy chỉ lặng lẽ cúi đầu. May sao tôi quen với người bạn cũng hay xử lý vấn đề tương tự cho các chung cư nên gọi anh ấy đến. Vậy là bữa tối hôm đó chúng tôi phải huỷ để ở nhà giải quyết hậu quả mà chồng gây nên.
Đến tận gần đêm, ống xả rác mới được thông. Tôi lúc ấy phải ra ký cam kết sẽ không tái phạm hành vi tương tự nữa. Bỗng chị trong ban quản lý cho tôi xem camera hành lang trích xuất và nói chắc nịch: "Đây, cô nhìn nhé, chồng cô đi vứt 1 đống đồ thế này bảo sao lại chả tắc!". Lúc này, chồng tôi không có mặt tại đây.
Bỗng, tôi bàng hoàng khi nhìn vào camera rồi thấy một cô gái lạ đi ra từ nhà tôi và còn ăn mặc hết sức hở hang. Chồng tôi thì lén lén lút lút đi ném bộ ga giường cũ. Nói thật, tôi chỉ muốn ngất lịm đi. Tôi đã hiểu rồi. Ra là chồng tòm tem với gái lạ, cả gan đưa cả cô ta về nhà và muốn giấu đi "vết tích".
Khi quay lại nhà, tôi đã nói hết với chồng. Anh ấy hết đường chối cãi. Tôi không nói gì thêm, bảo rằng khi nào xong dự án tôi sẽ quay lại xử lý chuyện này. Chồng quỳ xuống, xin tôi tha thứ nhưng tôi không còn sức để đôi co nữa rồi. Tôi mệt mỏi quá, phải chăng tôi là người vợ kém cỏi?