Tôi đã phát hiện ra chồng tôi có nhân tình chỉ với một dòng tin nhắn, cuộc sống hôn nhân của tôi từ đó không có lấy một nụ cười.
- Chồng nói 'anh yêu em' mỗi ngày, tôi bỗng sụp đổ khi anh thừa nhận một 'bí mật tày đình' đã giấu nhiều tháng nay
- Ngay đêm tân hôn, tôi bỗng chốc lặng người khi nhận món quà từ con riêng của chồng
Tôi lấy chồng đã 5 năm rồi nhưng mới về quê ngoại được một lần. Nhà đẻ ở tỉnh lẻ, nhà chồng tôi ở thủ đô. Khi tôi lấy chồng thành phố, ai cũng xuýt xoa khen tôi tốt số, chồng đẹp trai, hiền lành, có công việc ổn định. Thế nhưng, cho tới một ngày, cuộc sống hôn nhân của tôi không có lấy một nụ cười.
Tôi đã phát hiện ra chồng tôi có nhân tình. Chỉ với một tin nhắn: "Nhớ cưng, chiều tối anh qua chỗ em nhé" vừa được ai đó gửi đến nhưng anh chưa kịp đọc khiến tôi sửng sốt. Tôi liền cầm máy chồng gọi lại cho người vừa nhắn tin, đầu bên kia giọng nũng nịu ngọt ngào cất lên: "Nay bận gì mà cả ngày không gọi cho em. Tối nhớ qua nhé, nhớ điên rồi đây này". Tôi trả lời: "Chiều tối nay chồng tôi không qua đâu, nhưng tôi sẽ qua gặp cô".
Chồng tôi đã chứng kiến tất cả. Anh hoảng hốt phân trần. Không biết chồng tôi nói gì với nhân tình của anh ta, nhưng trưa hôm sau tôi nhận được một cuộc điện thoại do ả hẹn gặp. Tôi cũng muốn gặp để xem ả ta như thế nào mà lại cặp kè với một người đàn ông đã có gia đình, không tài, không tiền như chồng tôi. Hay là ả cũng như tôi, vì vẻ bề ngoài mà trở nên mê muội.
Thế nhưng khi gặp tôi thực sự bị bất ngờ thêm lần nữa. Chị ta già hơn chồng tôi, ăn mặc sang chảnh, trang điểm cầu kì. Nhìn qua cũng đủ biết đó là người có tiền. Nhưng vậy thì sao, ả dù gì cũng là kẻ đang chen chân vào gia đình tôi, cũng chỉ là một kẻ thứ ba mà thôi.
Nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, hỏi tôi uống gì, rồi không vòng vo tam quốc, chị ta nói thẳng: "Cảm ơn em vì đã đến, chị sẽ không làm mất thời gian của em đâu. Chị biết rõ tình cảnh vợ chồng em, biết em không tôn trọng chồng, thậm chí có khi không cần chồng vì gần như anh ấy không lo được cho mẹ con em. Chị thì lại không thiếu tiền, chị cần một người đàn ông biết yêu chiều chị, thỏa mãn chị, và điều này thì chồng em làm được. Em nghĩ thế nào nếu chị chu cấp cho em một khoản tiền, coi như bồi thường tổn thất tinh thần cho em, còn chồng em thì cho chị mượn. Và chuyện này chỉ chúng ta biết với nhau, không để người ngoài biết. Dù sao thì trước nay em cũng đâu cần anh ấy, phải không?"
Tôi nhìn ngắm người phụ nữ chăm chú, thần thái chị ta đúng là thần thái của một người có tiền, chuyện như thế mà cũng dám nghĩ đến. Những gì chị ta nói đúng là ngoài mọi dự liệu của tôi. Chị ta nói vậy chẳng phải là đang muốn thuê chồng tôi sao. Chồng tôi cũng có giá đến vậy sao? Nghĩ thế tôi liền hỏi, giọng mỉa mai: "Chị định trả tôi bao nhiêu? Đúng là chị có tiền nên hào phóng quá. Thực ra thì chồng tôi không đáng giá đến vậy đâu. Nếu chị thích, tôi cho không chị đấy. Tôi cần tiền thật, nhưng con tôi không thể sống bằng đồng tiền bán thân của bố nó. Chị yên tâm, tôi cũng không làm khó gì hai người đâu, vì vốn dĩ tôi cũng từng nhiều lần hối hận vì đã lấy anh ấy".
Nói xong tôi đứng dậy ra về, chị ta vẫn còn ngồi ngây ngốc nhìn theo. Cuộc đời, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mình coi nó ghê gớm thì là nó ghê gớm, mình coi nó nhẹ nhàng thì nó nhẹ nhàng. Giống như việc ngoại tình của chồng tôi vốn không phải là chuyện nhỏ, nhưng tôi chẳng coi nó là vấn đề lớn. Vì đơn giản, tôi đã không còn yêu, không còn tin anh ta nữa.