Tôi đã hỏi anh, rốt cuộc, trò chơi tình ái này, anh muốn chơi đến bao giờ? Anh như đứa trẻ bị phát hiện trò sai trái, vừa quỳ gối, vừa ôm lấy tay tôi xin lỗi.
- Chồng mất ngay ngày đám cưới, người vợ đau khổ tột cùng trong ngày trọng đại nhưng nửa đêm thì điếng hồn khi người này
- Ngày đưa dâu thấy ba mẹ đi xe cũ kỹ đến mẹ chồng liền khinh ra mặt, nhưng khi nghe cha tôi nói số tiền làm của hồi môn thì bà chết đứng
“Anh thương em, là thật”
Tôi từng vì một lời nói đó mà vứt bỏ cả tự tôn và kiêu hãnh, ngoan ngoãn nép vào bóng lưng cao to vững chãi của anh. Ngày hôm đó, tôi nắm lấy bàn tay anh, vẫn nhớ như in cảm giác miết nhẹ những nốt chai sần rộn ràng thế nào. Tôi cũng không quên, trên ngón tay áp út kia rõ ràng chưa từng có chiếc nhẫn duyên nợ nào…
Tôi một lần cũng không nghĩ, mình có thể vì tình yêu mà làm bất cứ điều gì. Tôi nghĩ mình đã qua cái tuổi vì một tiếng yêu mà ngang ngược với đời. Nhưng tôi quên mất đàn bà ấy mà, sẽ có lúc chỉ vì va phải một ánh mắt mà bằng lòng điên dại, nguyện ý say một đời. Đàn bà say vì tình thì nào có sai, chứ say vì thuốc độc thì bi ai nhường nào. Tiếc thay, anh không phải là rượu tình, anh là thuốc độc, giết dần giết mòn lòng dạ nơi tôi.
Anh có gia đình, người đàn ông tôi yêu vốn đã là của kẻ khác. Đằng sau anh là một người vợ tội nghiệp, hạnh phúc với chút tình cảm còn lại của chồng sau cơn tội lỗi ái ân, là những đứa trẻ nhỏ đợi chờ cha quay về sau phút giây lầm đường lạc lối. Khi đó, tôi ngồi thừ trước cửa nhà anh, nơi chỉ vừa mấy phút trước tôi còn nghe con anh gọi một tiếng “ba”. Tôi không nhớ mình đã ngồi ở đó bao lâu, chắc là đủ lâu để tự nói với mình, đây rõ ràng không phải là một giấc mơ. Và rành rành thứ tình yêu tôi đang ươm mầm từng ngày hóa ra lại thấp hèn đến mức ngay cả tôi cũng không đủ sức tha thứ cho mình.
Tôi đã hỏi anh, rốt cuộc, trò chơi tình ái này, anh muốn chơi đến bao giờ? Anh như đứa trẻ bị phát hiện trò sai trái, vừa quỳ gối, vừa ôm lấy tay tôi xin lỗi. Anh nói, cho anh 3 tháng, 3 tháng cuối cùng để anh là người đàn ông của tôi. Rồi anh sẽ đi, vì anh không thể bỏ vợ con, họ cần anh. Tôi như con thú bị thương, gầm gừ ai oán. Anh không thể rời xa họ, vì sao lại phản bội, vì sao lại nói thương tôi? Đàn ông tham lam như anh, rốt cuộc còn mong nổi hạnh phúc? Một lời anh cũng không nói được, chỉ đủ sức cho một cái ôm như để tôi bớt đau, bớt rồ dại…
Tôi khi đó chỉ thấy mình hận anh, muốn dùng 3 tháng để dày vò anh, để anh phải trả giá vì tổn thương tôi. Rồi sau đó, anh sẽ lại là chồng là cha, tôi lại là đứa ngông đời bất trị, chúng tôi như chưa từng va phải nhau. Chỉ là, tôi không hay, từ ngay giờ phút đó, tôi vốn dĩ đã không thể buông tay. 3 tháng cuối cùng đó, anh dành trọn hết cho một chuyến du lịch dài của chúng tôi. Không phải tôi không thấy những dịu dàng, yêu thương của anh, không phải không từng thấy lòng chỉ muốn ở bên anh. Chỉ là, như chỉ vừa chạm vào anh, tôi như thấy hình ảnh con anh vào ngày hôm đó, rồi lại đẩy anh ra. Tôi, không chịu nổi…
Nhưng tôi cũng chỉ là đàn bà, một người đàn bà đã quá mỏi mệt với hợp tan mải miết. Tôi chỉ muốn được thương, thương cho trọn, thương cho ổn yên một đời. Giây phút cuối cùng anh quay lưng đi, chút mưu cầu yếu ớt ấy ghìm chết kiêu hãnh nơi tôi. Tôi bỏ hết lý trí mà ôm anh, như một lần mong mỏi được ích kỉ…
“Anh thương mẹ con cô ấy hơn, họ là gia đình của anh”
Một lời nói của anh như nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào tim tôi rách toạc. Họ là vợ con của anh, tôi là nhân tình. Họ là chốn về, tôi là bến trạm. Họ là cả đời và tôi chỉ là tạm thời. Một câu nói của anh đủ để tôi buông tay, buông đến đau lòng, buông đến không một lần dám ngoảnh lại. Vì tôi lấy tư cách gì để cướp anh đi, tư cách gì để đạp đổ một gia đình. Tôi không có quyền, tôi không đủ sức và cả đời cũng không có tư cách. Tôi để anh đi, anh bớt tội lỗi, còn tôi sẽ bớt đau thương.
Chỉ đến khi xa anh rồi, tôi mới biết mình còn có thể yếu đuối đến nhường nào. Tôi như kẻ mất đi trái tim, thế nào cũng thấy không đủ, như sa sầm vào bất lực. Để đến một lần khi tôi phát hiện những bữa tối giấu tên gửi đều đặn đến nhà tôi mỗi ngày, hóa ra đều được gửi từ anh. Vì anh biết tôi thường bỏ ăn tối vì lười. Lúc này thì tôi hóa rồ, tôi muốn gặp anh đến cồn cào. Tôi sẽ nói với anh rằng, tôi thua rồi, tôi chấp nhận làm nhân tình, tôi đồng ý hết thảy. Chỉ cần anh quay về, chỉ cần chúng tôi sẽ lại bên nhau. Thế nào cũng được, đạo lý ở đời, phải trái một kiếp, kệ hết đi, tôi không cần. Nhưng khi đến trước cửa nhà anh, thấy anh đi cùng vợ, tôi như hóa đá. Vợ anh ngồi trên chiếc xe lăn, hai chân và một tay đã không còn. Anh vẫn vậy, dáng hình dịu dàng như từng khi bên tôi.
Tôi, buông thõng đôi tay từng nắm chặt đầy kiên quyết. Tôi không dám, cũng như anh không thế. Điện thoại tôi sau đó rung lên :
"Để anh xin lỗi em một đời, được không? Làm ơn đừng từ chối."
Tôi không trả lời anh, bàn tay xoa chiếc bụng đang nhô cao của mình. Tôi quay lưng đi, một giọt nước mắt cũng không còn đủ sức rơi thêm nữa.
Rồi anh trở về với vợ con, còn tôi ở lại một đời thu xếp hợp tan...
Rất lâu sau này, tôi cũng chưa từng gặp lại anh, một lần cũng không để anh tìm được tôi. Tôi thường nói với con mình rằng, con là món quà quý giá nhất tôi có được, của duy nhất riêng mình tôi. Đến cả khi lớn lên, tôi cũng không muốn anh biết đến con. Vì tôi hiểu, khi đó chắc chắn anh sẽ không chịu nổi. Và hơn hết, tôi không muốn cướp đi thứ quý giá nhất của người phụ nữ tội nghiệp kia, dù chỉ là một ánh nhìn. Tôi cũng thôi vướng chân vào những hợp tan ở đời nữa. Chắc vì tôi mệt rồi, cũng có thể vì tôi đã có con, có một phần của anh còn sót lại. Như vậy, có lẽ là đủ.