Sự thật động trời như vậy mà anh giấu tôi quá lâu...
- Nghe lén được bố mẹ đẻ nói chuyện trong phòng, tôi khóc nghẹn và phẫn uất với chồng mình
- Chồng chấp nhận vay giúp vợ 200 triệu với một điều kiện mà nghe xong đầu óc tôi quay cuồng
Vợ chồng tôi lấy nhau đầu năm 2019, tính tới nay đã gần 3 năm. Cuộc sống cứ chảy trôi bình yên, chỉ là tôi mãi mà chưa có tin vui về đường con cái. Trong nhà, chồng tôi là con thứ, trên anh còn một người anh trai, cũng đã lập gia đình và thậm chí đẻ được 2 cậu trai. Nói chung áp lực sinh đẻ không hề đặt nặng lên vai chồng tôi. Anh rất bình tĩnh, chẳng để tâm gì tới tuổi tác, tập trung hết mình cho công việc.
Về phía tôi, vì chẳng phải lo nghĩ chuyện kinh tế nên tôi quyết định ở nhà nội trợ. Thú thật, tôi cũng không thích môi trường công sở, càng chẳng ham muốn với sự nghiệp vẻ vang, thành ra dù ai khuyên đi làm, tôi cũng lắc đầu. Cũng may, chuyện này chồng chấp nhận và không bao giờ gây áp lực với tôi.
Khi ở nhà, tôi có rất nhiều sở thích như cắm hoa, chăm sóc cây cảnh ở ngoài ban công, thử nấu nướng những món mới lạ để đổi mới và khiến chồng mê mệt chẳng muốn rời xa. Anh ấy cũng là một người đàn ông khá phong độ, chau chuốt ngoại hình, lời ăn tiếng nói. Ra ngoài kia biết bao nhiêu cô để ý, nếu tôi quá tầm thường thì cũng thật khó để giữ chồng bên cạnh.
Hàng tháng, chồng sẽ đưa hết lương cho vợ để tôi có thể thoải mái chi tiêu. Anh chỉ giữ lại một chút ít cho riêng mình, kiểu tiền xăng xe, ăn sáng. Nói chung, với thu nhập tầm 40 triệu của chồng, tôi lúc nào cũng tiêu dư dả, không thiếu thốn gì hết. Nhà mà vợ chồng tôi đang ở cũng là chủ yếu được ông bà nội ngoại góp tiền vào mua cho, chẳng cần trả thêm quá nhiều. Trong khoảng gần 2 năm đầu hôn nhân, tôi thấy cuộc sống như thế này cực kỳ lý tưởng. Cuối tuần, chồng sẽ đưa tôi lên phố, ăn ở những nhà hàng sang trọng...
Tuy nhiên chồng tôi cũng có nhược điểm, đó là khả năng "giường chiếu" của anh hơi tệ. Nhìn chung tôi cũng chẳng phải người quá đam mê "chuyện ấy". Song tôi cũng muốn có những phút giây thăng hoa khi "ân ái", ấy thế mà chồng rất khó đưa tôi lên đến đỉnh cao của thăng hoa. Anh "kết trận" rất nhanh, thậm chí vào những đợt công việc bận bịu, anh cũng quên luôn việc phải giữ hạnh phúc ở chiếc giường ngủ.
Đã có đôi lần tôi nghĩ, phải chăng vì chồng hơi "yếu" khoản "giường chiếu" nên tới giờ chúng tôi vẫn chưa có tin vui? Qua 2 năm hôn nhân, tôi bắt đầu nóng lòng, chủ động nhắn nhủ cả hai vợ chồng cùng đi khám ở bệnh viện xem vấn đề là gì. Tuổi thanh xuân của người phụ nữ không dài, tôi cũng muốn sinh đẻ sớm khi còn trẻ để giảm thiểu những vấn đề về sức khỏe.
Nhưng chồng tôi cứ lấy lý do bận việc để không đi khám. Vả lại anh bảo anh vẫn chơi thể thao, hoạt động nâng cao thể chất bình thường thì chắc chắn không thể có vấn đề gì được. Bởi lẽ nghe quá xuôi tai, tôi đã không đòi hỏi gì. Bố mẹ chồng không giục chúng tôi mau chóng đẻ con, tôi cũng thấy hơi lạ. Cuộc sống như hiện tại đang rất ổn, nhưng tôi vẫn muốn có con để vui cửa vui nhà.
Trái ngược với bên nhà nội là thái độ của mẹ đẻ tôi. Nhà tôi có hai chị em gái, thành ra mẹ tôi chỉ mong các con sớm đẻ cháu cho ông bà bế. Mới đây, nhờ vào lời lẽ có phần mạnh bạo của mẹ mà tôi phát hiện ra bí mật chồng mình giấu giếm bấy lâu. Hôm đó, vợ chồng tôi sang nhà bố mẹ đẻ để ăn cơm. Khi tôi và mẹ đang đứng trong bếp thì chồng tôi ra ngoài để nói chuyện điện thoại. Tôi cũng không để ý gì thì mẹ tôi bảo "Các con tính bao giờ đi khám? Khám nhanh lên để còn tính chuyện sinh đẻ chứ? Nó mà không chịu đi khám, mày bỏ nó luôn lấy thằng khác!"
Chắc lúc đó mẹ tôi hơi giận một chút nên lỡ lời. Và đáng tiếc, chồng tôi đã nghe thấy. Song anh không biểu hiện gì lạ trong suốt buổi gặp gỡ. Về nhà, chồng tôi bắt đầu khóc nức nở, đồng thời chìa ra tờ giấy khám. Hóa ra, anh bị vô sinh. Chuyện này anh ấy giấu tôi cũng khá lâu. Mà cũng một phần lỗi tại tôi vì chúng tôi không khám sức khỏe sinh sản tiền hôn nhân.
Chồng tôi còn cầu xin tôi đừng bỏ anh ấy vì chồng yêu thương tôi thật lòng. Nếu không thể có con thì đi nhận nuôi ở bên ngoài. Anh ấy tỏ ra rất đáng thương, khóc không ngừng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chồng khóc nhiều như thế này. Giờ đây, có lẽ tôi phải chấp nhận sự thật cay nghiệt này, chỉ là không biết phải nói sao với bố mẹ mình. Còn bố mẹ chồng thì đã biết từ lâu, nhưng tất cả mọi người đều giấu tôi. Ôi, tại sao tôi lại phải khổ sở thế này cơ chứ?