Trở về căn hộ của mình, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rồi kiếm một cái cớ để chia tay. Tôi đã quá đau đớn, quá bất lực, đây có lẽ là cách tốt nhất để tôi giải thoát khỏi gia đình chồng "đáng sợ" này.
- Phát hiện chồng quan hệ mập mờ với đồng nghiệp, đòn cao tay của người vợ khiến người ngoài hả hê
- Phụ nữ muốn ngẩng cao đầu mà sống hãy nhớ có 3 thứ phải tích trữ thật nhiều không thể thiếu
Cha tôi đã mất cách đây nhiều năm, mẹ ở vậy nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Chị gái tôi đã lấy chồng và có một cuộc sống hạnh phúc. Còn tôi, sau khi học xong cấp 3, tôi lên Sài Gòn để học đại học.
Vào năm 2 đại học, tôi đã gặp Khoa, một chàng trai cao ráo, ấm áp và luôn quan tâm tôi. Ngoài ra, tôi để ý anh cũng vì gia đình anh cùng quê với tôi, hoàn cảnh nghèo khó và có chí tiến thủ, biết vươn lên trong cuộc sống. Do đó, sau khi đi làm được vài năm, tôi và anh quyết định kết hôn và "về chung một nhà". Mặc dù đã kết hôn được 1 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có kế hoạch có con.
Một thời gian sau khi kết hôn, con người thật của anh ta mới bắt đầu lộ ra. Không chỉ lười nấu ăn, anh ta còn sống rất bẩn, tính tình thì gia trưởng, đi làm về chỉ biết nghịch điện thoại và không bao giờ giúp đỡ tôi. Khi tôi ốm, anh ta cũng chỉ hỏi qua loa vài câu cho có lệ, khi tâm trạng không vui lại lôi tôi ra để trút giận. Có thể nói, anh trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau. Dần dần, trái tim tôi cũng nguội lạnh, không còn chút tình cảm và sự tin tưởng nào với người đàn ông này nữa.
Về tài chính thì anh dường như không muốn chia sẻ, lương anh bao nhiêu thì tôi cũng không được xem tin nhắn ngân hàng, tháng đưa vài triệu có tháng thì kêu việc này kia nên không đưa. Tôi cũng vô tư vì nghĩ rằng bản thân không cần tiền của chồng nên chồng đưa lúc 5 triệu lúc 10 triệu hay không đưa tôi vẫn vui vẻ. Mọi việc đối nội, đối ngoại tôi đều tự lo và không than vãn nửa lời.
Sau này tôi tại tiếp tục ngu ngơ lại nhắm mắt tha thứ cho anh. Nhưng rồi mâu thuẫn xảy ra, trong một trận cãi vã tôi bị anh tấn công bằng những lời mắng nhiếc tôi là loại vợ vô trách nhiệm, đổ nợ tiền mua nhà lên đầu anh mặc dù tiền đóng mua chung cư phần lớn là từ gia đình tôi.
Mẹ anh bảo có nhờ được một số người cho chúng tôi vay tiền trả nợ ngân hàng nhưng sau đó họ đòi trả sớm chứ không phải vay dài hạn như ban đầu. Cả mẹ anh và anh đều đổ lỗi tại tôi không về viết giấy vay trong khi lúc chuyển tiền cho anh thì tôi đang đi công tác, tôi thậm chí còn chả nhìn thấy cái mặt giấy chuyển tiền vay là ai chuyển.
Tuy nhiên, khi mẹ đẻ tôi bán nhà cho tiền để tôi trả nợ thì mẹ con anh bắt tôi rút tiền mặt về trả với cái lí do lãng xẹt rằng người cho vay kia không có tài khoản ngân hàng. Tôi đã dò hỏi và biết được số tiền cho vay ấy, thật ra là của mẹ con anh nhưng gia đình anh dàn dựng đóng kịch mời người đến cho vay rồi ép tôi viết giấy vay đầy đủ.
Khi chưa trả được tiền ngay thì đổ lỗi tôi là loại vô trách nhiệm. Tôi không ngờ rằng mình lại rơi vào cái gia đình mà coi trọng giá trị đồng tiền trên cả giá trị đạo đức, giá trị gia đình. Anh là thằng đàn ông nhu nhược, chỉ biết nghe theo sự kiểm soát của mẹ nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ anh lại phối hợp cùng họ để diễn kịch trước mắt tôi.
Sau sự việc ngày hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc và quyết định "dứt áo ra đi". Căn chung cư đã mua đợi có sổ hồng, tôi sẽ rao bán và trả nợ nần và anh cũng đồng ý. Thật sự tôi cảm giác mình bị lừa, mình dốt cuộc chỉ được coi là công cụ trong gia đình họ. Lẽ ra tôi phải bước chân ra khỏi cái nhà đó sớm hơn.