Nhưng phúc nhà tôi vẫn còn to lắm. Tôi thấy vợ ôm con ngồi ở ngoài đường, cô ấy bảo có lẽ mình bị trầm cảm sau sinh rồi, nhiều lúc chỉ muốn ôm con đi thật xa mà thôi.
- Cưới nhau cả tháng vẫn chưa tân hôn, vợ trẻ cố tình quyến rũ chồng để rồi 'ngây người' trước chiếc ảnh thờ giống mình như đúc
- Gai mắt với cô em chồng làm mẹ đơn thân, chị dâu đuổi đi trong đêm mưa gió, 3 giờ sáng hối hả đi tìm thì thấy cảnh tượng ám ảnh cả đời
Vợ tôi ngày xưa là một cô gái rất xinh đẹp. Hồi ấy khi tán tỉnh vợ, tôi còn phải vượt qua rất nhiều đối tượng mới có được cái gật đầu của cô ấy. Ngày chúng tôi lấy nhau, tôi có cảm giác mình đã có cả thế giới và trên đời này, không ai đẹp bằng vợ mình.
Sau khi kết hôn, chúng tôi nhanh chóng có em bé. Có lẽ vì ăn uống tốt, lại toàn đồ bổ nên vợ tôi tăng cân một cách chóng mặt. Con ở trong bụng thì thiếu cân, thành ra cứ thứ gì ngon và tốt cho sức khỏe là tôi mua về ép vợ ăn bằng được. Lúc đó vợ tôi rất sợ sẽ mất dáng, cô ấy bảo sau khi sinh, phụ nữ hay tăng cân mất kiểm soát, sợ rằng sẽ chẳng thon thả như lúc đầu.
Lúc lên bàn đẻ, vợ tôi nặng gần 80kg. Đàn ông cao ráo thì có thể chấp nhận được, nhưng một người phụ nữ chỉ cao 1m60 như vợ tôi thì đó là một vấn đề. Thú thật, đối với tôi, vợ có béo hay gầy thì tình cảm cũng như vậy, tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ khi cô ấy xuống sắc hơn ngày trước.
Thế nhưng vợ tôi rất quan tâm vấn đề này. Sinh con xong, cô ấy ở nhà chăm con cả ngày, lúc rảnh rỗi lại xem ảnh hồi còn trẻ đẹp để so sánh, rồi lại than thở với tôi và nói nuối tiếc những ngày son sắc. Bình thường tôi vẫn động viên, hôm ấy thấy vợ nói nhiều quá, tôi mới nổi cáu: “Ừ, đúng là cái mớ da bụng bùng nhùng của em trông xấu thật, nhưng tại sao em cứ phải quan tâm đến vấn đề đó? Hay em ân hận vì sinh con cho anh?”.
Vậy là chúng tôi cãi nhau. Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như cũ, chiều về mới tả hỏa khi thấy tờ giấy trên bàn nói vĩnh biệt, vợ con thì không có nhà. Tôi hốt hoảng đi tìm, trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện không may. Nhưng phúc nhà tôi vẫn còn to lắm. Tôi thấy vợ ôm con ngồi ở ngoài đường, cô ấy bảo có lẽ mình bị trầm cảm sau sinh rồi, nhiều lúc chỉ muốn ôm con đi thật xa mà thôi. Gặp được vợ khi cô ấy vẫn còn lành lặn, tôi thầm cảm ơn trời Phật đã che chở. Chỉ là tôi rất lo lúc mình không có nhà, vợ sẽ lại tiếp tục nghĩ quẩn. Mọi người có cách nào để vợ tôi bớt tự ti cơ thể không?