Đến nay, vợ chồng tôi đã kết hôn được 4 năm. Từng ấy thời gian sống chung, chồng chưa bao giờ động một ngón tay vào việc rửa bát đũa hay làm việc nhà giúp tôi.
- Vợ ngất xỉu sau khi ân ái nồng nhiệt, tôi tá hỏa lo lắng cho sức khỏe, rồi cười cay đắng khi nghe bác sĩ nói điều này
- Vợ mang bầu thai đôi, con ra đời nhìn giấy khai sinh khiến anh chết điếng, chân tay run lẩy bẩy
Đến nay, vợ chồng tôi đã kết hôn được 4 năm. Từng ấy thời gian sống chung, chồng chưa bao giờ động một ngón tay vào việc rửa bát đũa hay làm việc nhà giúp tôi. Nếu có ý kiến, chồng nói đó là việc của đàn bà. Chưa kể, tôi ở nhà có mỗi việc dọn dẹp còn tị nạnh gì. Mỗi lần nghe chồng nói vậy, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Là tôi dại dột, phải chi hồi bầu bí không nghe lời anh ở nhà chăm con thì đâu đến nỗi.
Cuối tuần qua, con gái tôi bỗng dưng sốt. Suốt cả đêm, con bé rên rỉ khiến tôi chẳng thể chợp mắt. Sáng nay, tôi định nhờ chồng đưa con vào viện khám, vậy mà chồng la lối om sòm đã có hẹn với đối tác, muốn làm anh mất mặt hay gì. Vậy là tôi đành tự mình đưa con đi đến viện khám cả buổi. 5h chiều trở về nhà, tôi ngỡ ngàng thấy chồng nằm ngủ chềnh ềnh trên sofa. Nhà cửa như bãi chiến trường với bát đĩa, lon bia, vỏ rượu vứt đầy nhà.
Nghe thấy tiếng động, chồng tôi bật dậy, quát tháo đi đâu giờ này mới chịu về, còn bắt tôi dọn dẹp "hậu cuộc vui". Sẵn "ba máu sau cơn" từ đầu đến giờ, tôi cãi lại: "Ai bày ra người ấy dọn, tôi còn phải đi nấu cơm".
Vậy là anh hùng hổ đỏ mặt quát vợ: "Á à, chồng sai có mỗi việc dọn nhà mà còn cãi. Chưa kiếm được xu nào đã học cái thói cãi chồng. Bố mẹ cô dạy cô thế hả, hay là để tôi tống cổ trả về cho cả đám bảo ban nhau".
Tới đây, thực sự tôi không thể kiềm chế nổi nữa. Tôi đạp thẳng mâm bát đĩa nằm ngổn ngang dưới sàn bay thẳng ra khỏi cửa nhà, rồi quay lại bảo chồng:
"Bấy lâu nay, tôi nín nhịn anh cũng chỉ vì anh là bố của con gái tôi. Tôi biết mình không đi làm, gánh nặng kinh tế dồn cả vào anh. Biết thân biết phận nên dù anh có chửi mắng ra sao tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Vậy còn anh thì sao? Anh chỉ biết nhậu nhẹt, đến con cái làm sao cũng mặc xác.
Phải rồi, bấy lâu nay vẫn chỉ một mình tôi nuôi con, chăm lo cái nhà này nên hôm nay tôi phá hết rồi giải tán. Một người chồng ích kỷ như anh, tôi thà không có còn hơn".
Chồng choáng váng trước màn phản kháng của tôi nên chưa biết phải nói thế nào. Đạp bay hết bát đũa, vỏ lon chai bia ra ngoài cửa, tôi bế con lên nhà thu dọn ít đồ rồi ra bắt taxi về thẳng nhà đẻ, mặc chồng la lối ở phía sau.
Phụ nữ ấy, sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn. Một khi quá ngưỡng, đàn ông sẽ biết họ ghê gớm chứ không phải hiền lành. Cuộc sống hôn nhân đã biến họ từ một người hiền thục nết na thành "sư tử" là vậy. Đừng thử thách họ quá nhiều!