Cả hai đều gặp trong một câu chuyện quá nghiệt ngã, nói thật cứ phải sống chung trong cảnh này, tôi không biết phải xử sự như thế nào.
- Đêm tân hôn lê lết đến tận giường, vừa mở đèn, tôi tá hỏa thấy người nằm thở phì phò bên cạnh, vội gọi cho mẹ thì bà nói
- Trong đêm muộn, tôi phi xe về nhà thì tận mắt bắt gian chồng ngoại tình với giúp việc trẻ, không đánh ầm ĩ, tôi nhẹ nhàng nói một câu khiến anh ta giật bắn
Anh và tôi yêu nhau được 3 tháng rồi, anh là kỹ sư xây dựng còn tôi là nhân viên văn phòng. Tuy mới yêu nhau nhưng tình cảm của cả hai đã rất sâu đậm.
Tuần nào anh cũng rủ tôi đến ăn cơm tối và ngủ lại căn hộ chung cư của anh. Tôi rất thích những bữa cơm anh nấu, nó rất ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng. Nhưng có một điều tôi luôn thắc mắc đó là trong bữa cơm nào anh ấy cũng lấy dư thêm một cái bát và một đôi đũa.
Có lần, tò mò quá nên tôi hỏi thì anh nhẹ nhàng nói là bát đó dành cho người yêu đã khuất của anh. Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi về người đó tại sao mất thì anh kể là trong một lần đi chơi biển, chị ấy bị sóng cuốn.
Anh bảo cả đời này sẽ không thể quên được hình ảnh người tình cũ và tự nhủ sẽ thờ cúng chị ấy cả đời. Anh chỉ lên bàn thờ nói là lập ra là để thờ người yêu cũ. Tôi thắc mắc nếu sau này hai người lấy nhau rồi anh cũng vẫn thờ chị ấy sao?
Anh gật đầu nói là sẽ luôn để một bát cơm với một đôi đũa mỗi khi ăn cơm và sẽ thờ người tình cũ cả đời này. Nghe đến đây tôi sốc thật sự, anh quá chung tình với chị ấy khiến tôi thấy ghen tỵ vô cùng.
Anh bảo tôi đừng ghen tỵ với người chết làm gì, nếu yêu nhau thật sự thì hãy để cho anh ấy được làm những điều cho là đúng. Còn nếu không chịu đựng được những đòi hỏi của anh thì có thể chia tay, anh ấy sẽ không ràng buộc và níu kéo. Những lời anh nói sao đơn giản mà tim tôi đau thế, yêu nhau mà anh nói bỏ là bỏ được sao?
Mấy ngày nay không gặp được anh, tôi nhớ da diết nhưng sao tôi có thể làm vợ của người đàn ông mà tình cảm của anh ấy còn vấn vương sâu đậm với người yêu đã khuất chứ? Theo mọi người tôi nên chia tay hay tiếp tục yêu trong đau khổ đây?
----------------------------------------
Tôi vẫn nhớ nửa năm trước, tôi cương quyết lấy anh bằng được. Đến nỗi bố còn phải nói, quyết định lấy chồng là do tôi. Mai kia sung sướng tôi sẽ được hưởng, còn khổ thì tự chịu vì bố mẹ đã ngăn cản từ trước rồi.
Sở dĩ bố tôi không muốn gả con gái vì chồng tôi đã từng trải qua một đời vợ. Nói đúng hơn thì vợ anh đã qua đời được 4 năm. Kể từ đó đến khi quen tôi, anh không có một mối quan hệ tình cảm nam nữ nào.
Khi quen anh, tôi không cảm thấy sự nồng nhiệt nhưng vẫn bị ấn tượng. Là bởi anh quan tâm đến con trai vô cùng. Có nhiều người đàn ông khi vợ qua đời, họ chỉ mong tìm một người để lấp đầy khoảng trống. Còn chồng tôi, anh lạnh lùng với tất cả những ai muốn tiếp cận với mình.
Lúc ấy suy nghĩ của tôi đơn giản lắm. Rằng một người đàn ông yêu thương con, chứng tỏ anh sống rất tình cảm và xứng đáng làm chồng mình. Tôi đã bỏ qua mọi lời dị nghị và rào cản để đến với anh. Cũng chỉ mong sẽ có được một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Chồng tôi đúng là rất tốt, chỉ có điều anh vẫn chưa sẵn sàng với một cuộc sống gia đình sau cú sốc đó.
Làm vợ anh, tôi phải chịu vô vàn thiệt thòi. Đám cưới đã không được tổ chức. Vì chồng tôi không muốn tổ chức rình rang. Ngày ấy bố mẹ tôi thương con gái quá, đành phải thương lượng với con rể để có xe hoa trong ngày cưới. Chỉ như vậy thôi, đám cưới của tôi diễn ra rất đơn giản và cũng chẳng nhiều lễ nghi.
Khi về chung sống, chúng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều vấn đề. Con trai anh đã lớn, vì sợ bố lấy vợ sẽ không quan tâm mình nên cũng ghét tôi. Thậm chí có lần, thằng bé bắt bố hứa không sinh thêm em. Tôi biết trẻ con ích kỷ là chuyện bình thường. Nhưng thay vì giải thích cho con, chồng tôi lại chiều chuộng một cách vô điều kiện.
Chuyện đâu chỉ dừng ở đó. Chồng tôi còn làm những điều rất khác người. Anh luôn miệng nói đã quên vợ cũ nhưng ngày nào nấu xong cũng phải đặt một bát cơm lên bàn thờ chị ấy thắp hương.
Tôi chưa từng thấy chuyện này xảy ra ở những chỗ khác. Bình thường người ta chỉ cúng trong một thời gian nhất định. Đằng này đã 4 năm trôi qua, chồng tôi vẫn đều đặn làm việc đó. Tôi đã hỏi liệu anh có vương vấn với vợ quá cố hay không. Chồng tôi chối, anh nói đó là chỉ là chút tình nghĩa cuối. Càng ngày tôi càng cảm thấy chán nản mọi người ạ, phải làm sao để chồng tôi chịu thay đổi và hướng đến tương lai đây?
"Nửa năm sống chung mà ngày nào tôi cũng phải chứng kiến cảnh chồng đặt bát cơm lên bàn thờ thắp hương cho vợ cũ" mà tôi như thấy chuyện của mình vậy. Tôi cũng đang lo sợ sau này sẽ phải sống với bạn gái cũ của người yêu suốt đời.