Nói rồi ông dắt Huệ đi về. Huệ lại khóc không dứt, bên tai cô còn nghe tiếng ba nhẹ nhàng bảo: 'Nín đi, về với ba mẹ, không việc gì phải sợ'.
- Một hôn trong cơn say tôi không thể giữ vững lập trường và đã đi quá giới hạn với cô đồng nghiệp, từ lúc đó gia đình tôi cũng bắt đầu rơi vào bi kịch
- ‘10 phút đã sinh xong, chắc không phải sinh con đầu lòng’, câu nói của bác ngồi chờ người thân sinh bên cạnh đã khiến cuộc đời tôi rơi vào vực thẳm
Ba mẹ Huệ có mỗi mình Huệ nên thương con gái lắm. Dù nhà chỉ buôn bán nhỏ ngoài chợ nhưng cũng ráng dành dụm cho con học hành tới nơi tới chốn. Huệ thương ba mẹ nên cũng ráng học đàng hoàng, có bằng đại học rồi ra trường xin việc. Huệ yêu Bình từ những năm đại học. Dù Huệ biết gia đình Bình phản đối, không chấp nhận vì nhà Huệ nghèo. Nhưng vì thương Bình nên Huệ bất chấp. Chuyện gì đến cũng đến, Huệ có bầu.
Lúc Bình báo với mẹ Huệ có bầu, mẹ Bình đã nổi cơn lôi đình:
- Mày nói cái gì? Tao đã nói con Huệ ấy không được rồi! Mày ngu dại thế nào để con dụ rồi giờ đòi cưới thế hả?
- Mẹ ơi, con thương Huệ thật. Mẹ cho chúng con cưới nhau đi. Con xin mẹ mà!
- Nó ép mày đúng không? Mẹ đã nói là không ưng rồi mà. Nhà mình thế này lại để đứa nhà quê nghèo khổ như nó về làm dâu thì ai coi ra gì hả con?
- Mẹ thương cháu thì sang nhà Huệ hỏi cưới cho con đi mẹ!
- Mày nghĩ sao vậy? Mẹ không bao giờ sang chỗ nghèo khổ đó mà hỏi cưới dâu. Muốn thì kêu ba mẹ nó dắt sang đây mà xin cưới. Không thì bao giờ đẻ đi rồi dẫn cháu sang đây tao nhìn mặt. Còn không thì đừng hòng bước vào cái nhà này!
Bình nghe thế cũng nghĩ mẹ cũng chấp nhận rồi, giờ chỉ cần ba mẹ Huệ sang nhà Bình nữa là yên ổn. Có sao thì mẹ Bình cũng không phản đối nữa, chứ ngày trước chỉ nhắc đến Huệ thôi là bà đòi từ mặt Bình. Bình cố gắng thuyết phục Huệ để năn nỉ ba sang nhà Bình. Sao thì giờ cả hai phải cố gắng vì con, không thể để con khổ sau này được. Huệ nghe vậy cũng mềm lòng, nói với ba.
Huệ cứ khóc miết rồi năn nỉ ba mình. Ba Huệ suy nghĩ cả đêm dài rồi cũng chịu đồng ý với con. Ba Huệ nhất quyết đòi đón taxi lên thành phố để đến nhà thông gia. Dù rằng tiền taxi không rẻ chút nào so với thu nhập của ông. Nhưng ông cứ bảo với vợ: “Thôi con gái mình đang có thai, đi taxi cho con thoải mái. Với lên nhà thông gia thì cũng có chút mặt mũi cho con sau này, hơn là đi xe khách mà bà!”
Đi trên đường, Huệ cứ khóc miết. Vừa tủi thân, vừa thương ba mình. Thấy con cứ khóc mà ba Huệ xót quá. Ông cứ bảo không được thì về ông nuôi, ông không sợ thiên hạ nói gì, chỉ sợ con khổ sở. Nhưng Huệ lại sợ tai tiếng cho gia đình, dòng họ nào để yên khi Huệ có bầu mà không chồng. Nghĩ cho ba mà Huệ cố không khóc nữa, tự động viên chính mình.
Đến nhà Bình thì mẹ Bình không ra đón, chỉ cho osin ra mở cửa.
- Bà chủ đưa ông 500 nghìn tiền xe đây. Bà bảo ông về đi. Còn cô thì vào quỳ gối trước sân nhà để chuộc tội có bầu trước. Bao giờ bà nguôi giận rồi vào nhà nói chuyện sau!
Huệ nghe thấy mà nước mắt lại rơi, cô cứ giục ba về đi. Nhưng ba Huệ tỏ ra tức giận lắm. Ông một tay nắm tay con, một tay vung 500 ngàn xuống đất:
- Cô vào nói lại với bà chủ cô, làm người thì nên sống tốt một chút để đức cho con cháu. Tôi nuôi con lớn thế này được thì có nuôi thêm con nó cũng chẳng sao cả. Chứ để mẹ con nó vào nhà này ở thì cả đời khổ sở như trong tù ngục. Tôi cũng không muốn cháu mình sau này độc ác như những con người này. Còn nữa, tôi đủ tiền để con đi taxi vào tận đây thì không cần mỗi 500 ngàn này đâu!
Nói rồi ông dắt Huệ đi về. Huệ lại khóc không dứt, bên tai cô còn nghe tiếng ba nhẹ nhàng bảo: “Nín đi, về với ba mẹ, không việc gì phải sợ. Con có thế nào vẫn còn có ba mẹ ở bên. Không việc gì phải khổ hết”.
Đúng là chỉ có cha mẹ là thương con vô điều kiện, còn thế giới ngoài kia có điều kiện mới chấp nhận con…