Trong suốt 10 năm kết hôn, tôi tuy trên danh nghĩa là vợ thiếu gia nhưng lại làm công việc của người hầu, hơn hết là chồng chưa từng động vào người tôi.
- Sau đêm xuân mãn nguyện đến tận sáng, tôi đành lấy em để làm tròn trách nhiệm, gần tới ngày cưới nào ngờ vỡ lẽ khi biết được sự thật kinh hoàng về cô vợ thảo hiền
- Vừa đi làm về, còn chưa kịp cởi giày, vợ đã nghe tiếng chị giúp việc lả lướt trong nhà tắm, tức tốc đạp cửa phi vào liền chết sững vì người đàn ông quen mặt bên trong
Nhà chị nghèo, nghèo đến mức bố mẹ chị đã có ý định cho hai đứa em út của chị đi làm con nuôi bởi vì sợ không lo được cho chúng. Nhưng rồi nghĩ đến cảnh sống xa con cái, nghĩ tủi phận con phải sống với người lạ, bố mẹ chị lại thôi. Có vất vả đến mấy cũng phải cố gắng mà lo cho các con. Chị khi ấy là chị cả trong nhà, nhìn bố mẹ cả ngày chỉ dám ngủ 4 tiếng mà đau lòng. Nhưng chị cũng không biết làm gì hơn ngoài giúp đỡ bố mẹ công việc đồng áng. Ở cái làng quê nhỏ này, có cái việc gì làm ra được tiền đâu. Chị trong mơ cũng mong sẽ giúp được bố mẹ, giúp được các em thoát nghèo.
Chị tròn 18 tuổi, là con gái quê nhưng xinh xắn, trắng trẻo lắm. Chẳng hiểu sao da dẻ con gái làm nông mà cứ mướt mát, chẳng nứt nẻ tí nào. Ai cũng nói chị được trời thương nên mới vậy. Còn chăm chỉ, chịu khó như chị sẽ lấy được tấm chồng tốt mà thôi. Ai ngờ…
Chị được người họ hàng mai mối làm vợ anh. Nhà anh giàu có, điều kiện nên ai cũng khuyên chị sớm nhận lời đồng ý lấy anh đi. Chị thì chỉ nghĩ đơn giản, nếu lấy anh, có thể chị sẽ giúp được bố mẹ, giúp được các em thoát nghèo. Chị đồng ý dù chưa được gặp anh một lần.
Đón dâu, nhà gái mới có cơ hội biết mặt chú rể. Đó cũng là lần đầu tiên chị biết mặt chồng. Tướng tá chú rể nhìn có vẻ yếu ớt với khuôn mặt xanh xao. Chị bắt đầu lờ mờ hiểu vì sao nhà chồng chị lại chọn chị về làm dâu dù chị là con nhà nghèo, không được học hành đầy đủ. Nhưng có vẻ điều chị quan tâm lại chẳng có ai quan tâm, vì rằng những món lễ vật mà nhà trai mang đến đã che lấp tất cả rồi.
Đêm tân hôn, nhìn ông chồng yếu ớt, thở thôi cũng thấy khó nhọc, chị lén lau nước mắt, tươi cười lại gần chăm sóc anh. Cứ tưởng anh hiền lành như ngoại hình thì anh cố gằn hơi mà chửi chị:
-Làm vợ tôi rồi, cô đừng có mơ tưởng đến thằng nào khác nữa. Tôi có yếu ớt cũng không cho cô có cơ hội đi với thằng khác đâu.
Chị sững sờ khi anh nói như vậy. Và cuộc hôn nhân tra tấn tinh thần của chị bắt đầu.
Mẹ chồng lúc nào cũng soi sét chị. Chị làm việc quần quật từ sáng đến tối. Cứ tưởng làm dâu nhà giàu là ăn sung mặc sướng nhưng nhìn chị, chắc ai cũng sợ kiếp làm dâu nhà giàu. Chồng chị, chỉ mang danh nghĩa là chồng chị, lúc nào cũng nhìn chị như quân thù. Chị chăm sóc anh tận tình, chu đáo nhưng chưa bao giờ anh nói được lời cảm ơn:
- Nhà tôi mua cô về để chăm sóc tôi, với tôi, cô chỉ là con hầu.
Chị rơi nước mắt, câm nín phục vụ anh hàng đêm.
10 năm… Chị bước sang tuổi 28. Với nhiều người, có khi vẫn còn đang trong thanh xuân, nhưng với chị, 10 năm làm dâu, làm vợ anh ngỡ dài như cả thế kỉ. Nhiều người thắc mắc vì sao vẫn chưa thấy chị bầu bí gì. Chị chỉ cười rồi lắc đầu. Cái lắc đầu đầy khó hiểu cùng nụ cười chua chát.
Hôm nay chị đi lấy thuốc cho anh. Căn bệnh kinh niên của anh tháng nào chẳng cần thuốc. Nhân viên bán thuốc kém chị 2 tuổi, nhìn chị với ánh mắt mừng rỡ. Anh ta đích thực có tình cảm với chị dù biết rõ chị đã có chồng. Hình như, anh ta biết câu chuyện của chị dù chị không nói. Đơn thuốc của anh đã nói nên tất cả. Lấy thuốc xong thì trời lại đổ mưa lớn, chị ra khỏi cửa rồi lại phải quay vào vì ướt nhẹp và chị không mang áo mưa.
- Mưa lớn thế này, chị có về cũng ướt hết. Hay chị vào uống ly trà cho ấm người kẻo cảm lạnh.
Chị gật đầu.
Anh nhân viên lấy cho chị chiếc khăn để chị lau qua người. Không biết đúng lúc chị đang cởi áo, cả hai luống cuống rồi chị ngã vào lòng anh ta. Hai người nhìn nhau đỏ bừng mặt. Rồi cảm xúc bản năng ấy trỗi dậy, anh ta ôm chặt lấy chị, chị cố vùng vẫy nhưng rồi chị buông xuôi…
Chị là con người, chị cũng khao khát được yêu đương cháy bỏng. 10 năm lên giường với anh, chị thấy không bằng 5 phút cùng trai lạ. Chị tự phỉ báng mình, chị giẫm đạp lên danh dự vì cảm xúc bản năng kia. Và rồi…
Chị kéo tấm áo mặc lại, cười chua chát. Anh bất lực, còn đau yếu, bệnh tật thì làm sao có thể thực hiện trách nhiệm của một người chồng với chị. Mọi chuyện vỡ lở, bên cạnh những lời chửi rủa, người ta nhìn chị đầy thương cảm. Cùng phận đàn bà đi lấy chồng nhưng số kiếp của chị cay đắng, xót xa quá. Nếu ai ở trong hoàn cảnh của chị thì mới có thể hiểu được chị đáng thương thế nào. Lấy chồng, mong được nhờ chồng, mong được chồng yêu thương, che chở. Còn chị, chị đã sống trong những tháng ngày đau khổ nhất cuộc đời. Đây liệu có phải là dấu chấm hết cho tất cả không?