Ba tôi tức giận vì nghĩ nhà trai coi thường nhà mình nhưng bố chồng tôi bảo: “Phong tục ngoài tôi thế, đường sá xa xôi, đi gấp gáp không sắm kịp, cứ quy ra tiền cho xong. Chỗ này tầm 10 triệu chẳng bằng cái lễ rồi đó sao”.
- Trách móc bạn trai bỏ rơi trong lúc lâm bồn, gặp lại mẹ anh tôi ngỡ ngàng khi biết sự thật
- Khóc cạn nước mắt phát hiện chồng ngoại tình, định quyết định từ bỏ tất cả để về quê, tôi chết lặng khi ông bà nội đi dép trái chạy ra đón mà cay mắt
Tôi và Hùng là bạn học chung lớp từ năm cấp hai, tính ra cho đến lúc đám cưới, chúng tôi đã có 16 năm ở bên nhau. Tuy vậy, tôi không biết nhiều về gia đình anh do Hùng được gửi vào ở với cô ruột gần nhà tôi. Thỉnh thoảng, Hùng mới về nhà cách khoảng 500km để thăm ba mẹ.
Trong thời gian quen nhau, Hùng rất ít khi kể về gia đình mình nên tôi cũng không tiện hỏi. Về sau, khi chuẩn bị cưới nhau, tôi về ra mắt mới biết. Trước đây, ba mẹ Hùng có nhà cửa đàng hoàng nhưng do làm ăn thua lỗ nên giờ vẫn ở nhà thuê. Mấy anh chị em của Hùng ở gần đó đều làm công việc tạm bợ, không có chỗ nào ổn định.
Biết gia đình Hùng như thế nhưng tôi không để tâm vì nghĩ cưới nhau xong, chúng tôi cũng lập nghiệp ở trong này, không phải sống chung. Thế nhưng, trong quá trình tổ chức đám cưới, tôi không ít lần hụt hẫng vì cách cư xử của nhà chồng.
Đầu tiên là lễ ăn hỏi, lúc hai gia đình gặp mặt, nhà tôi không yêu cầu lễ vật nhiều chỉ cần có lễ rượu, cau trầu theo đúng phong tục là được. Nhưng đến ngày đính hôn, nhà trai đi tay không đến và đưa một phong bì tiền. Ba tôi tức giận vì nghĩ nhà trai coi thường nhà mình nhưng bố chồng tôi bảo: “Phong tục ngoài tôi thế, đường sá xa xôi, đi gấp gáp không sắm kịp, cứ quy ra tiền cho xong. Chỗ này tầm 10 triệu chẳng bằng cái lễ rồi đó sao”.
Dù buồn trong lòng nhưng nhà tôi vẫn chấp nhận cho qua để chuyện cưới hỏi để tốt đẹp. Về sau, tôi hỏi Hùng, anh bảo muốn sắm lễ đầy đủ trong này nhưng bố một mực bắt đưa tiền để ông lo. Con trai đưa 20 triệu để lo lễ thì ông lấy 10 triệu, đưa nhà gái 10 triệu, không sắm sửa gì cả coi như xong việc.
Trước ngày cưới, Hùng có nói với tôi: “Nhà anh khó khăn nên đám cưới nhà trai chắc tụi mình phải bỏ tiền ra lo, sau lấy tiền mừng thanh toán cũng được”. Tôi không băn khoăn nhiều, cũng thông cảm cho anh.
Lễ cưới được tổ chức ở nhà gái trước hai ngày mới đưa dâu. Bố mẹ tôi bỏ tiền ra toàn bộ lễ cưới còn tiền mừng cho vợ chồng tôi làm vốn. Đến khi đưa dâu về nhà chồng, chúng tôi phải lo hết, bố mẹ chồng chỉ lo bánh kẹo, hạt dưa tiếp khách tại nhà.
Vợ chồng tôi phải lo đặt bàn tiệc tại nhà hàng khá tốn kém. Do bố chồng muốn tổ chức thật hoành tráng với hơn một 300 khách nhưng chủ yếu là khách của bố mẹ chồng, anh chị em chồng còn chồng tôi chỉ có vài người bạn thưở nhỏ còn bạn bè đồng nghiệp thì đã mời chung tiệc với nhà gái cho đỡ vất vả đi lại.
Chồng biết bố mẹ không chuẩn bị phòng cưới cho chúng tôi nên đã thuê ngay một phòng tại khách sạn tổ chức đám cưới làm phòng tân hôn để vợ chồng nghỉ sau đám cưới. Rất may, lễ cưới diễn ra suôn sẻ, khách khứa đi đông đủ chứ không bị dư mâm nào.
Nhưng khi tiệc vừa tàn, nhà gái ra về, tôi còn chưa kịp thay áo cưới thì cả nhà chồng kéo lên phòng tân hôn đòi mang thùng tiền mừng về kiểm. Chồng tôi nhất quyết không cho nhưng cả nhà không chịu về, cứ ngồi lì đó đến tận khuya.
Cuối cùng, mọi người thống nhất sẽ cùng bóc phong bì, ghi tên họ và số tiền đi bao nhiêu vào sổ. Tôi còn rất mệt, thấy cảnh lộn xộn đó càng nản lòng chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mở được vài phong bì, bố chồng lục thùng cầm lên vài cái rồi nói rõ to: “Cái này của bạn tao, cái này của anh tao, cái này của họ hàng nhà tao, tao lấy” rồi ung dung nhét vào túi. Ông còn bảo: “Tao lấy lại tiền tao mừng người ta trước kia”.
Mẹ chồng và mấy anh chị nhà chồng thấy vậy liền nhào vô, xáo tung thùng tiền để tìm khách của mình, phong bì ghi tên khách ai thì người nấy lấy. Lúc đó, chồng tôi mới lên tiếng bảo: “Mọi người lấy hết tiền mừng nhà trai đi thì tụi con lấy tiền đâu mà trả tiền đặt tiệc”.
Ai nấy đều ngó lơ rồi lặng lẽ rút lui với một nắm phong bì trong tay. Nhìn lại trong thùng chỉ còn hơn chục cái phong bì, tôi thấy uất ức trong người nhưng chẳng biết phải làm gì. Họ mời khách đến ăn cưới, lấy hết tiền mừng vậy chi phí tiền tiệc thì ai trả. Đêm tân hôn đó, tôi khóc cạn nước mắt dù chồng động viên an ủi rất nhiều. Chúng tôi đâu có dư giả gì mà giờ phải gánh thêm một đống nợ.
Giờ tiền mừng cưới, mọi người chia nhau lấy hết, vợ chồng tôi lấy gì mà thanh toán tiền nhà hàng. Kể cả lấy số tiền mừng nhà gái cho cũng vẫn thiếu mấy chục triệu. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi về lại nhà chồng, chồng tôi đề nghị cả nhà hỗ trợ tiền thanh toán tiệc thì bố chồng đập bàn đập ghế bảo: “Tao coi như không có đám cưới này, bọn mày đi cho rảnh nợ”.
Biết không thể xoay chuyển được tình thế, vợ chồng lục đục đi bán vàng cưới, gọi điện mượn bạn bè tiền thanh toán cho xong rồi lên xe về lại nhà ngoại. Từ đó đến giờ, tôi vẫn chưa về lại nhà chồng một lần nào nữa.