Tôi bàng hoàng ngã ngửa trước bộ dạng của mẹ chồng lúc nửa đêm.
- Cho con về quê nội ở cữ, tôi "quay xe'' luôn khi mẹ chồng đề nghị mỗi tháng đóng góp 7 triệu tiền ăn
- Mẹ chồng rủ đi siêu thị, tôi hồ hởi chuẩn bị để rồi phát ngượng giữa chốn đông người, về tới nhà còn gặp chuyện khủng khiếp hơn
Thành thật mà nói, mẹ chồng không quý tôi cho lắm vì vợ chồng tôi có kiểu sống trẻ, không cổ hủ như bà ấy. Ví dụ mọi công việc nội trợ trong nhà phải được chia đôi, ai cũng sẽ vào bếp. Nếu tôi nấu ăn thì chồng dọn dẹp, tôi quét lau nhà thì chồng phải giặt phơi quần áo. Hồi đầu khi mẹ chồng chứng kiến cảnh này, bà đã sốc vì không nghĩ cậu "con trai cưng" phải động tay động chân vào mấy cái việc như vậy. Rồi lại thành ra mẹ chiều con, bà làm hết trước sự ngao ngán của tôi.
Tính đến nay là 3 năm hôn nhân, tôi vẫn duy trì được cái quy tắc đó. Cũng vì vậy mà chồng tôi biết trân quý công sức của vợ và không bao giờ có suy nghĩ coi thường. Ở nhà này, chúng tôi bình đẳng nhau, trong tất cả các phương diện của cuộc sống. Hiện tại tôi vẫn chưa có em bé vì bản thân còn đang phải cống hiến nhiều cho công việc. Tôi đặt sự nghiệp của bản thân lên hàng đầu vì đó là thứ tạo nền tảng để mai này con cái phát triển chuẩn mực.
Mỗi lần mẹ chồng tới nhà chơi, bà thường ở khoảng 1 tuần - 10 ngày. Tôi đến phát sốt ruột vì những câu thở ngắn than dài của bà ấy, kiểu "Mẹ ở nhà chúng mày thấy hơi chán, thiếu tiếng trẻ con. Hai vợ chồng cứ đi làm suốt, về nhà lại cắm đầu vào điện thoại máy tính. Hôn nhân như thế này thì vứt đi chứ được cái tích sự gì?". Tôi đã rất nhiều lần cãi nhau với mẹ chồng chỉ vì những lời nói nhỏ nhặt gây sát thương như vậy.
Nhà chồng tôi có hai anh em, trước đây mỗi lần mẹ chồng lên thành phố chơi cũng là ở nhà tôi vì chú út chưa lập gia đình. Song khoảng một năm trước em trai chồng kết hôn nên cậu ấy cũng chủ động bảo mẹ đến chơi với hai con. Em dâu là một người khá mưu mô theo như đánh giá của tôi. Nói là em dâu nhưng cô ta sinh sau tôi có vài tháng. Điều mà tôi khó chịu nhất là tuổi của em còn trẻ nhưng không chịu siêng năng làm việc mà suốt ngày đòi hỏi tiền từ mẹ chồng.
Tôi biết tỏng mẹ chồng suốt bao năm qua cũng để ra được nhiều. Khi bố chồng qua đời, mọi sinh hoạt của bà đều là do chồng tôi cáng đáng lo toan. Nhưng chưa một lần nào tôi đếm xỉa tới số tiền đó cả. Vợ chồng tôi vẫn sống rất tốt với nguồn thu nhập dồi dào của cả hai. Điều tôi không thích là tư duy của em dâu. Với lối suy nghĩ đó, sớm muộn gì cũng gây nên mâu thuẫn trong nhà.
Khoảng đầu năm nay, mẹ chồng cũng tuyên bố trước cả nhà là hiện tại bà đang có 1 tỷ đồng. Từ khoảng khắc ấy, tôi thấy mắt em dâu sáng rực và bắt đầu nịnh nọt mẹ chồng nhiều hơn dù trước đó cô ta khá thờ ơ với bà ấy.
Đến đầu tháng 5, khi dịch bùng phát trở lại, em dâu đòi đón mẹ chồng lên thành phố sống cùng trong giai đoạn này. Cũng bởi mẹ chồng than rằng ở nhà một mình thấy cô đơn nên cô chú ấy mới đề xuất như vậy. Cuối cùng, mẹ chồng đồng ý dọn lên sống ở nhà em dâu. Bà ấy bảo thi thoảng sẽ qua nhà tôi thì em dâu nhanh nhảu nói "Anh chị ấy còn bận làm việc, mẹ sang bên đó còn thấy cô đơn hơn. Cứ ở nhà con qua mùa hè này đi đã". Chỉ nghe vậy thôi là tôi biết em dâu chỉ muốn "cuỗm" sạch số tiền 1 tỷ đồng của mẹ chồng.
Cuối tuần trước, đang buổi đêm thứ Bảy, vợ chồng tôi đã đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. 12 giờ đêm, sao lại có người khách nào đến cơ chứ. Mở điện thoại ra thì có tận 10 cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng. Tôi và ông xã sốt sắng chạy ra cửa vì lo sợ có chuyện chẳng lành. Ra là đứng bấm chuông không ai khác ngoài mẹ chồng tôi. Bà ấy nhìn bộ dạng trông toát hết mồ hôi, tay cầm một đống đồ, hai vợ chồng tôi phải nhanh tay đỡ. Nhưng bàng hoàng hơn là thông báo từ miệng bà ấy:
"Từ giờ tao không có đứa con trai và con dâu như nhà hai đứa kia!"
Lát sau, khi mẹ chồng đã bình tĩnh lại, bà ấy mới nói suốt thời gian ở nhà em dâu, cô ta đã cho mẹ chồng ăn nhiều món ngon nhưng rồi mới đây lại đòi tiền sinh hoạt. Đồng thời, ả ta còn dám nói đưa hẳn 1 tỷ đồng để mua chung cư mới. Còn về phía vợ chồng tôi thì vì kinh tế tốt nên chắc chắn không cần. Mẹ chồng vì quá bức xúc với đòi hỏi của con dâu út nên đã xảy ra cãi cọ, hậu quả là phải bỏ đi giữa đêm như thế này.
Thoáng chốc, tôi thương bà ấy và nghĩ là bản thân đã hơi quá đáng vì trước giờ nghĩ xấu cho mẹ chồng. Chuyện của em trai chồng và em dâu, chắc sẽ phải giải quyết lâu dài đây. Nguyên một tuần vừa qua, chồng tôi còn chưa thèm gọi lại để trách mắng vì quá giận...