Ngày thành hôn hôm nay đúng là hạnh phúc nhất đời tôi, không chỉ lựa chọn được người ưng ý mà còn vô cùng hiểu chuyện. Họ hàng hai bên ai cũng chúc mừng tôi.
- Dọn dẹp đồ cho vợ sau chuyến công tác, vừa mở vali, tôi chết đứng khi thấy món đồ rơi ra tiết lộ chuyện đau lòng sau đó
- Cưới nhau đã hơn 2 tuần, vợ chồng vẫn chưa 'tân hôn' và tiết lộ đêm kinh hoàng của vợ
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này là tôi đã kết hôn được 1 tuần, nay mới bình tâm lại để chia sẻ cùng mọi người cho vơi đi nỗi xót xa. Số là tôi và anh yêu nhau được 5 tháng thì tiến tới hôn nhân, phần vì đã quen biết từ trước vì hai gia đình trong cùng xóm, bố mẹ hai bên lại khá thân.
Chúng tôi đều mới ra trường được hơn năm, vì mai mối của mọi người chúng tôi tìm hiểu rồi yêu nhau. Chỉ sau 5 tháng hẹn hò tôi với anh đã nắm tay nhau đi đăng ký chính thức là của nhau. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu không muốn nói là vô cùng tốt đẹp bởi hai gia đình đều có kinh tế, công việc của tôi và anh ổn định nhất là lại làm gần nhà, tính cách cũng hợp nhau.
Vì thế tôi đã từng mơ ước về 1 mái ấm đầy tình yêu thương khi được cha mẹ đều vun đắp lại được cả 2 đứa tự nguyện. Mọi thứ trong tôi như đã mãn nguyện dù biết đường phía trước còn lắm gập ghềnh nhưng chỉ thế thôi xem như đã an ủi và may mắn hơn nhiều bạn khác.
Được bố mẹ anh ưng ý là điều tôi vô cùng vui mừng, vì vậy ngày thành hôn tôi như người hạnh phúc nhất thế gian. Bạn bè cùng họ hàng hai bên ai cũng chúc phúc và tôi cũng nghĩ mình nhất định sẽ đạt được điều đó.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Tối hôm đó dù khá mệt nhưng tôi cũng háo hức cùng anh bóc quà cưới. Mọi niềm vui tràn ngập cho tới khi tôi nhìn thấy chiếc phong bì được bọc cẩn thận trong 1 cái hộp nhìn khá lá tinh tế.
Đây là món quà mà người bạn nào đó đã gửi tặng cho anh vì không có đề tên bên ngoài nên tôi không rõ và anh cũng chẳng hay. Tới khi mở ra tôi chết lặng tại chỗ, những tấm ảnh là hình ảnh cùng 1 người đàn ông khác đang ôm hôn nhau trên giường và nhiều cảnh tình tứ lãng mạn khác.
Anh khóc lóc xin lỗi tôi anh nói đó là thời gian anh lỡ chơi bời đua đòi cùng chúng bạn, anh rất hối hận và mong tôi chấp nhận bỏ qua cho anh. Nguyên đêm hôm đó tôi khóc tới tận sáng còn anh thì khóc vào quỳ dưới nền nhà mong tôi tha thứ. Anh hứa cả đời chỉ yêu thương mình tôi hết lòng với tôi và xin tôi hãy ở bên anh.
Tới nay đã 1 tuần trôi qua tôi không kể chuyện đó với ai cũng không cho anh đụng vào người, vì luôn nghĩ tới những tấm ảnh kinh hoàng ấy. Yêu anh nhưng để quên đi điều đó với tôi thật khó nhưng chia tay là điều tôi không nghĩ tới, giờ tôi phải làm sao?