Cho đến tối ấy, con đang ốm, chồng thì gầm lên đòi vợ đưa tiền. Tôi không đưa, anh ta dùng vũ lực để cướp lấy 1,5 triệu cuối cùng trong tay tôi, dù biết ngày mai tôi định đưa con đi khám bệnh. Trái tim lạnh lẽo, tôi quyết đoán chấm dứt mọi thứ.
- Ngày cưới của con gái tôi còn chưa kịp cầu chúc cho con hạnh phúc, bất chợt nửa đêm con chạy về với vết thương bầm tím trên mặt, tôi phi nhanh nhất tới gặp con rể hỏi chuyện nhưng thứ tôi nhận lại được khiến tôi câm nín
- Chờ mãi mới đến ngày được về thăm mẹ, vừa tới phòng bệnh tôi liền núp ngay sau cánh cửa, nghe người đó nói chuyện với mẹ mà lòng tôi đau như cắt khóc không thành tiếng
11h đêm, chồng tôi vừa ra khỏi nhà, tôi cũng quyết đoán dọn đồ đạc của hai mẹ con rồi ra đường vẫy taxi. Tôi chẳng còn đồng nào trong người, đành về nhà mẹ đẻ xin bà trả tiền taxi hộ.
Ngồi trên xe, ôm con trong lòng đã ngủ say mà tôi chỉ biết khóc. Bốn năm hôn nhân, cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm bỏ đi trong cay đắng và ê chề đến thế này.
Chồng tôi nợ nần bị người ta đòi ráo riết quá, 11h đêm anh ta đòi tôi đưa tiền mang đi trả nợ. Tôi làm gì có tiền đâu. Lương tháng đủ chi tiêu và nuôi con, lo ăn uống sinh hoạt trong nhà. Vợ chồng tôi đang sống cùng mẹ chồng, bà không có thu nhập nên chúng tôi còn phải lo cho cả bà nữa.
Còn chồng tôi làm được bao nhiêu trả nợ bấy nhiêu, không thì cũng chi tiêu riêng cho bản thân anh ta. 4 năm cưới nhau anh ta chưa mang được đồng nào về cho vợ, chẳng mua nổi một cái áo cho con.
Khi trước tôi yêu đương mù quáng, lúc yêu nhau mẹ tôi đã nghi ngại, bà nói chồng tôi không phải mẫu đàn ông hiền lành chăm chỉ, lấy về sợ tôi sẽ khổ. Gần đám cưới chuyện nợ nần của chồng vỡ lở, lúc ấy tôi mới biết anh ta vướng vào một món nợ lớn, do trước đây vay mượn chơi bời, tiêu pha hoang phí.
Lúc ấy mẹ kiên quyết muốn tôi chia tay nhưng tôi thì mềm lòng vì tình yêu, muốn cùng chồng vượt qua khó khăn. Tôi ngây thơ tin rằng chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng làm lụng chăm chỉ thì khoản nợ sẽ được giải quyết và chồng sẽ ghi nhận công lao của vợ.
Can ngăn con gái không được, ngày cưới của tôi, mẹ khóc đến lả đi. Bố tôi mất rồi, ông bà chỉ có mình tôi thôi, con gái đi lấy chồng còn mình mẹ lủi thủi.
Mẹ tôi đã đúng, lấy về rồi mọi chuyện chỉ có tệ hơn gấp nhiều lần. Bốn năm hôn nhân tôi chưa được một ngày vui vẻ hạnh phúc. Con tôi cũng không hề được bố quan tâm yêu thương.
Cho đến tối ấy, con đang ốm, chồng thì gầm lên đòi vợ đưa tiền. Tôi không đưa, anh ta dùng vũ lực để cướp lấy 1,5 triệu cuối cùng trong tay tôi, dù biết ngày mai tôi định đưa con đi khám bệnh. Trái tim lạnh lẽo, tôi quyết đoán chấm dứt mọi thứ.
Về đến nhà, mẹ tôi rất bất ngờ khi thấy con gái và cháu ngoại, nhưng nhìn bộ dạng hành lý lỉnh kỉnh của chúng tôi, bà vội vàng bế cháu rồi trả tiền taxi giúp. Đặt cháu gái vào giường ngủ say, mẹ cầm tay tôi nói: "Mẹ chờ ngày này từ rất lâu rồi. Về đây với mẹ và đừng quay trở lại đó nữa con nhé!".
Mẹ vừa dứt lời, tôi chỉ biết quỳ xuống xin lỗi mẹ. Xin lỗi vì đã nông nổi cứng đầu không nghe lời bà, cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho con cái, nhất là mẹ tôi hết lòng yêu thương con. Xin lỗi bà về mấy năm qua đã để bà phải lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Bà có sợ tôi mang tiếng bỏ chồng đâu, chỉ cần tôi được vui vẻ và hạnh phúc mà thôi. Còn tôi thì vẫn cố chấp níu giữ lấy một cuộc hôn nhân bi kịch, phần vì muốn con có gia đình trọn vẹn, phần vì hi vọng người đàn ông đó thay đổi.
Giờ tôi sẽ chỉ sống vì con, vì mẹ và vì chính bản thân mình mà thôi. Tôi đã phí hoài nhiều năm cuộc đời mình cho một người đàn ông không đáng rồi! Chia sẻ câu chuyện của mình, tôi mong các chị em đã và đang mù quáng giống như tôi đã từng, xin hãy tỉnh táo đừng để bản thân, con cái và cha mẹ ruột phải đau khổ.