Ngày anh được thăng chức lên chức phó giám đốc. Anh tổ chức một bữa tiệc để liên hoan với mọi người ở cơ quan. Dĩ nhiên theo đề nghị của mọi người thì anh phải đưa vợ đi theo. Cô cũng đã cố gắng tươm tất chuẩn bị đưa con đi gửi rồi về nhà ăn mặc chỉn chu để đi cùng chồng. Vậy mà, ngay cái giây phút cô bước ra anh nhìn cô mỉa mai.
- Điều đàn ông cần nhớ trong hôn nhân để có thể giữ được gia đình hạnh phúc
- Qua lại người đàn ông khác, tôi không cảm thấy tội lỗi mà lại vô cùng hả hê vì đã trả được mối thù trong lòng mình
Anh với cô quen nhau khi cả hai vẫn còn học đại học. Tình yêu của cả hai nảy nở qua những lần cùng nhau chép bài, cùng nhau ôn bài trước khi đi thi. Anh với cô cùng vần, may mắn lại còn thường xuyên được ngồi trong phòng thi cùng nhau nữa.
Sự quan tâm của cô dành cho anh khiến bất cứ người đàn ông nào trên đời này cũng phải ghen tỵ với chàng trai ấy. Vậy mà, người ta nói không có sai, người có được thì không biết trân trọng, người không có thì lại thèm muốn ước ao.
Anh có được sự yêu thương và quan tâm của người con gái ấy. Yêu nhau gần 4 năm mới tổ chức đám cưới. Mọi người đã hết lòng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Cuối cùng tình yêu của họ cũng đã đơm hoa kết trái như mong đợi.
Vậy mà, nào có ai ngờ được rằng thời gian bỗng thay đổi tất cả mọi thứ. Cô với anh, chẳng phải là không yêu thương nhau đâu, cô đã dành hết mọi thứ tình cảm cho anh. Cô cũng từng được đáp lại. Thế nhưng, đó chỉ là khoảng thời gian của trước kia mà thôi.
Thời gian là thứ gì đó thật tàn nhẫn. Bất cứ thứ gì cũng có thể lấy thời gian làm thước đo. Cũng giống như chuyện tình cảm của con người vậy. Anh từng yêu thương cô, cả hai cùng nhau hạnh phúc chào đón đứa con đầu lòng. Cô nào đâu có hay, sau lưng cô anh đã làm cái chuyện bất ngờ đó.
Sinh cho anh đứa con gái đầu lòng rồi đến cậu con trai kháu khỉnh. Hai đứa chỉ cách nhau có 1 tuổi thôi, con mọn khiến cô bận túi bụi là thế. Chẳng phải ai cũng có cuộc sống của riêng mình sao. Thế nhưng sao thời gian gần đây cô thấy anh xa lạ với mình quá. Cô xấu đi nhiều, mùi sữa mùi con nhỏ ám hết vào người cô rồi. Anh có hờ hững, có vô tâm cô thậm chí còn chẳng đủ thời gian để mà quan tâm nữa.
Ngày anh được thăng chức lên chức phó giám đốc. Anh tổ chức một bữa tiệc để liên hoan với mọi người ở cơ quan. Dĩ nhiên theo đề nghị của mọi người thì anh phải đưa vợ đi theo. Cô cũng đã cố gắng tươm tất chuẩn bị đưa con đi gửi rồi về nhà ăn mặc chỉnh chu để đi cùng chồng. Vậy mà, ngay cái giây phút cô bước ra anh nhìn mỉa mai nói:
- Cô định mặc giẻ lau đi tiệc à?
- Anh, sao anh lại nỡ nói thế với em? Váy em từ ngày sinh hai đứa cho anh chật cả rồi. Em cũng nào có thời gian đi mua.
- Thôi, người xấu thì đắp kim cương vào cũng không đẹp được đâu.
- Anh nói cái gì vậy, anh nói thế mà cũng nghe được à?
- Có gì mà không nghe được, tôi nói sự thật đó thôi. Đẹp trai thành đạt như tôi mà phải sống chung ngủ chung với cô vợ xấu xí như cô thật là phí phạm.
- Anh quên trước kia em cũng từng là hoa khôi của trường à? Em cũng từng là cô gái xinh đẹp yêu kiều được biết bao nhiêu chàng trai khác để ý rồi chọn anh đấy chứ. Em thật không ngờ anh thay đổi đến vậy.
Cô vào phòng đóng chặt cửa không đi với anh đến dự tiệc nữa mà khóc. Còn anh cũng bỏ ra khỏi nhà khi đó. Cô thật sự không biết sau đấy thì anh đã nghĩ gì. Chỉ có điều cô tủi phận quá. Cố gắng hết mình, hi sinh đủ điều vì cái gia đình này cuối cùng cô lại chẳng có gì cho riêng mình. Nhìn xuống chiếc bụng phình ra, nhìn xuống cơ thể xồ sề cô lại khóc lớn hơn.
Đời người đắng cay đến lạ. Thử lòng đàn bà lúc nghèo khó, rõ lòng đàn ông lúc giàu sang chính là đây. Đàn ông thành đạt rồi bỗng quên mất người phụ nữ đã đi cùng họ những năm tháng nghèo khó ấy rồi. Cô ngồi nghĩ mãi, không biết rồi cuộc hôn nhân này của mình sẽ đi đâu về đâu đây.