Tôi có bầu trước khi cưới khoảng 1 tháng. Ngày tôi có tin vui, cảm xúc của tôi khó tả lắm, tôi cũng nghĩ chồng sẽ như thế và vui mừng vì điều này. Nhưng không...
- Rượu vào lời ra, tôi lỡ lầm qua đêm trong nhà nghỉ với người yêu cũ, đến sáng ra về sớm thì đứng tim khi thấy người bước ra từ phòng đối diện
- Nhắm mắt đưa chân lấy gã chồng già khú đế, đêm đầu tiên về nhà chồng, tôi bàng hoàng khi giật được một nhúm đen ngòm từ người chồng
Khi 32 tuổi tôi mới lấy chồng, Tuấn – chồng tôi kém tôi 2 tuổi, quen nhau qua lời giới thiệu của dòng họ. Vì hợp tính nhau, chúng tôi nhanh chóng bén duyên sau nửa năm tìm hiểu. Với tôi, Tuấn là người đàn ông phóng khoáng, hết lòng vì mọi người, nhiệt tình nhưng có phần nóng tính và đa nghi.
Yêu nhau chúng tôi không tránh được chuyện nam nữ nên tôi có bầu trước khi cưới khoảng 1 tháng. Ngày tôi có tin vui, cảm xúc của tôi khó tả lắm, tôi cũng nghĩ chồng sẽ như thế và vui mừng vì điều này. Thế nhưng biết tin, anh lại đờ đẫn người rồi trầm ngâm suy nghĩ. Anh hỏi tôi: “Có chắc là con tôi không? Chúng ta mới cưới được 2 tuần mà, sao nhanh thế được”.
Ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, tôi biết anh đang nghi ngờ về đứa bé. Tôi cười hỏi anh đã quên chúng tôi từng thân mật trước khi cưới ư. Vậy mà anh buông lời đắng chát: “Chắc gì cô đã qua đêm với mình tôi. Phụ nữ chưa chồng, ai biết được điều gì”. Như bị xúc phạm, tôi nổi đóa lớn tiếng với chồng. Chúng tôi cãi nhau suốt một đêm, cả hai quyết định ly hôn vì chồng nghĩ tôi bắt anh đổ vỏ.
Chấp nhận ra đi sau 2 tuần kết hôn, ai cũng nói tôi dại, mẹ chồng nghe con trai để kệ tôi đi. Bà không quên mỉa mai tôi, cho rằng tôi là đứa con gái hư hỏng, nhà bà nhầm lẫn mới cưới tôi về. Buông bỏ lại tất cả, tôi trở về nhà trong vòng tay dang rộng của bố mẹ. Làm mẹ đơn thân với tôi chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi sẽ cố gắng để trở nên hạnh phúc.
Cả hai thuận tình ly hôn nên toà giải quyết nhanh chóng, những ngày tháng mang thai nếu không có bố mẹ giúp đỡ tôi chẳng biết làm thế nào cả. Ngày đi đẻ, tôi lo sợ vì bác sĩ nói tôi khó sinh, nhờ giời ca mổ đẻ của tôi ổn, hai mẹ con đều bình an. Đứa bé chào đời giống bố nó y như đúc, nhìn con tôi vừa mừng vừa vui vì con không có được tình yêu thương, đón nhận của bố như những bạn nhỏ khác.
Ngày xuất viện về, mẹ chồng cũ tới thăm mẹ con tôi. Tôi không rõ ai nói cho bà biết tôi sinh, bà nhìn đứa nhỏ thật kỹ mỉm cười rồi gọi cháu một cách thân mật. Bà khuyên tôi hãy vì con mà quay về với chồng cũ, sau khi ly hôn anh buồn chán, chơi bời, đổ đốn bà khổ lắm. Ngày trước bà nghĩ đứa nhỏ không phải là cháu bà nhưng giờ nó giống bố quá, bà muốn đón 2 mẹ con tôi về chăm sóc, bù đắp cho tôi.
Tôi lắc đầu từ chối và bảo bà chúng tôi đã ly hôn, chấm dứt mọi thứ rồi, con tôi sẽ nuôi, cũng không cần sự chu cấp của bố nó. Từ ngày đó đến giờ anh cũng chẳng một lần hỏi thăm, quan tâm đến con mình thế nào. Dù đã từ chối ở viện, nhưng mẹ chồng ngày nào cũng đến nhà tôi nài nỉ, tâm sự khuyên tôi trở về.
Nhiều khi nhìn bà nội tôi cứ thương, nhưng từ lâu tôi đã chọn làm mẹ đơn thân, không quan tâm đến bố nó. Và điều buồn cười là từ lúc con chào đời, anh ta cũng chỉ đến nhìn mặt con một cái rồi đi. Anh không tha thiết đến con thì tôi về đó làm gì? Nhưng mẹ đẻ tôi cứ khuyên nên nghĩ cho con, tôi không biết làm thế nào.