Tôi cũng không hỏi nhiều, nghĩ bụng chắc anh có việc riêng chưa muốn nói với tôi. Tối hôm đó, tôi đang ôm con ngủ thì bỗng nhận được điện thoại của chồng. Chồng tôi nói đang ở bệnh viện, tôi có thể đến giúp anh một chút không?
- Chồng một mực sống chết giữ lại bức tranh cũ mèm, một lần sờ vào nó tôi 'lạnh người' phát hiện lý do đằng sau
- 'Cắn răng' đồng ý lấy người đáng tuổi chú để trừ nợ, ai ngờ đêm tân hôn cô dâu chết sững với màn ‘lộ mặt’ trong bóng tối
Tôi và chồng lấy nhau đã 4 năm, có một con trai 3 tuổi. Cuộc sống gia đình khá yên bình, đủ đầy. Cả tôi và chồng đều là người sống khá khô khan, ít nói, nên chẳng có mấy khi lãng mạn, tình cảm với nhau. Nhưng vì chúng tôi từng là bạn bè lâu năm nên rất hiểu nhau. Cả hai đều biết quan tâm, sống có trách nhiệm vì nhau.
Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều ở chồng. Vì tôi và anh cũng từng có mối tình sâu đậm trước khi đến với nhau. Tôi từng yêu một người 5 năm nhưng cuối cùng kết thúc đau đớn. Anh cũng từng có người yêu cũ định cưới nhưng vẫn không thể đến với nhau.
Chúng tôi gặp nhau vào thời điểm cả hai đều muốn có một gia đình để nương tựa vào nhau. Không yêu nhau nhiều, nhưng chúng tôi muốn cho nhau một gia đình để không thấy cô đơn, để có một nơi trở về sau những ngày làm mệt mỏi. Huống hồ, ở cạnh nhau lâu, có với nhau con cái, thì dù từng không yêu nhau cũng trở thành người thân học cách quý trọng nhau.
Thời gian gần đây, tôi thấy chồng rất bận rộn, đi sớm về khuya. Khi tôi hỏi thì anh nói do có việc ngoài ý muốn, cần thời gian để giải quyết. Tôi cũng không hỏi nhiều, nghĩ bụng chắc anh có việc riêng chưa muốn nói với tôi. Tối hôm đó, tôi đang ôm con ngủ thì bỗng nhận được điện thoại của chồng. Chồng tôi nói đang ở bệnh viện, tôi có thể đến giúp anh một chút không?
Giọng chồng trong điện thoại có vẻ không ổn. Tôi vội vội vàng vàng gõ cửa phòng người giúp việc, nói cô ấy trông chừng nhà và con tôi đang ngủ. Khi đi đến bệnh viện, tôi bàng hoàng khi thấy quần áo của chồng đầy máu, trên tay anh đang bế một đứa trẻ mới sinh. Thấy tôi đến, chồng tôi ngước đôi mắt đỏ như muốn khóc lên nhìn.
Hóa ra, chồng tôi đang bế đứa con của người yêu cũ. Anh kể rằng mấy ngày trước, người yêu cũ bỗng dưng tìm đến anh. Cô ấy ly hôn chồng rồi lỡ mang thai với một người đàn ông khác. Nhưng tâm lý cô ấy lúc đó rất hỗn loạn, dù đã gần tới ngày sinh nhưng lại một mực đòi bỏ đứa bé.
Chồng tôi quyết định đưa cô ấy đến bệnh viện để khám tâm lý. Nhưng trên đường đi, cô ấy bỗng dưng trở nên hoảng loạn. Chồng tôi buộc phải dừng xe, nhìn người yêu cũ chạy ào ra đường lộ. Chồng tôi không kịp đuổi theo, cô ấy bị chiếc xe chạy ẩu va vào người. Chỉ có đứa trẻ được cứu sống.
Tôi nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong tay chồng mà không biết phải làm sao. Anh nói mẹ của đứa trẻ không còn ai là người thân. Anh cũng không thể để nó bơ vơ cho người khác nhận nuôi. Anh hỏi tôi có đồng ý nhận đứa trẻ này làm con không? Sợ tôi nghi ngờ chồng ngoại tình với người cũ rồi có con riêng, chồng tôi đưa đoạn tin nhắn của anh và cô ấy cho tôi xem. Quả thật chồng tôi chỉ mới gặp lại người yêu cũ mấy ngày trước.
Tôi có chút băn khoăn, dù sao đây cũng là con của người cũ của chồng. Tôi dù din tưởng anh cũng không tự tin để làm mẹ của một đứa trẻ không phải ruột thịt với mình. Nhưng nhìn chồng khổ sở tôi lại mềm lòng, tôi phải làm sao đây?