Dương đã bảo cô đi lấy chồng và đừng đợi anh nữa. Thế nhưng suốt 10 năm qua, cô vẫn tự nguyện đứng sau anh như một cái bóng bởi vì nếu không phải là người đàn ông ấy, cô không muốn đến với bất kỳ ai khác.
- Phải làm gì khi vô tình trở thành 'người thứ ba' giả tưởng?
- Chấp nhận làm người thứ ba và những điều bạn phải 'gánh chịu'
Tối qua, khi cơn đau đầu cùng cơn sốt ập đến và thi nhau hành hạ, cô đã cắn răng chịu đựng. Đến khi không thể chịu nổi nữa, cô đành gọi cho Dương. Anh hỏi qua tình hình rồi bảo: "Em kiếm cái gì ăn rồi uống 1 viên paracetamol, sẽ khỏi ngay thôi. Bây giờ anh không thể đến chăm em được vì bé An đang bị sốt".
Và cũng giống như những lần trước, cô lại phải tự lo một mình. Những lúc cô cần anh nhất thì chưa bao giờ anh ở cạnh cô. Một người đàn ông đã có gia đình như anh luôn có lý do chính đáng để từ chối. Chỉ khi nào mệt mỏi vì công việc và cuộc sống anh mới tìm đến cô.
Suốt 10 năm qua, cô đã tự nguyện làm cái bóng của anh như vậy. 10 năm, đáng lẽ cô cũng lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ khác. Chính Dương cũng từng bảo: "Hay là em lấy chồng đi, đừng chờ anh nữa. Nhưng mà nếu thế thì anh sẽ buồn đến chết mất."
Cô biết Dương ích kỉ, vừa muốn duy trì tổ ấm nhỏ vừa muốn giữ cô bên mình. Cô cũng biết trong mối quan hệ này, cô là người chịu thiệt thòi lại còn bị người đời xỉ vả nếu mọi chuyện vỡ lở. Nhưng chỉ câu nói đó của anh, cô đã không thể nào nghĩ đến việc rời xa anh, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì cô nguyện sống trong bóng tối cả đời.
Có lần cô hỏi Dương:
- Anh có hạnh phúc với chị Phương không?
Quang suy nghĩ khá lâu rồi mới trả lời:
- Lúc có, lúc không, chủ yếu là cảm giác quen thuộc. Cô ấy là một người hết lòng vì chồng con và khiến anh cảm thấy bình yên.
Không nén được tò mò, cô hỏi tiếp:
- Có bao giờ chị ấy nghi ngờ chuyện chúng mình không?
- Thấy anh và em hơi thân mật, cô ấy cũng có dò hỏi một vài lần. Nhưng khi thấy mọi thứ trong gia đình vẫn không có gì thay đổi thì cô ấy yên tâm. Có thể cô ấy không nghĩ rằng đó em.
Cô chưa từng có suy nghĩ sẽ giật chồng hay cướp chồng từ tay người khác. Cô chỉ cần những lúc Dương bế tắc với cuộc sống mà không thể chia sẻ cùng ai, kể cả Phương, thì anh có thể về bên cô. Suốt 10 năm qua cô đã sống như thế, đóng vai một cô gái già độc thân và tìm kiếm những giây phút hiếm hoi bên cạnh người đàn ông của người khác, cũng là người khiến cô yêu đến mù quáng.
Nhưng cô cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có lúc này lúc kia. Những lúc vui vẻ mạnh khỏe thì không sao nhưng khi ốm đau mệt mỏi như bây giờ cô chỉ mong có anh bên cạnh. Cô thèm được ăn bát cháo cảm do người đàn ông của mình nấu. Cô thèm được thấy bóng dáng người đàn ông của mình trong căn nhà những khi cô mệt mỏi. Cô thèm những đêm dài được cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông thật sự thuộc về mình chứ không phải phút giây vội vàng của kẻ vụng trộm.
Có lần cô bảo với anh rằng sẽ lấy chồng. Mà nói vậy thôi chứ cô biết lấy ai? Năm nay cô đã 36 tuổi, ai mà thèm để ý và lấy một người đã qua nửa băm như cô? Hơn thế nữa, từ ngày gặp và đem lòng yêu Dương, tất cả những gã đàn ông khác đã trở nên vô hình trước mắt cô. Cô không muốn anh đau lòng, lại càng không thể quên anh. Có lẽ, cả đời này, cô sẽ chỉ có thể làm cái bóng của anh mà thôi!