Tôi muốn ở bên đàn bà cũ, ôm vào lòng những si mê đã thôi mặn mà, những bùng cháy cũng chỉ còn âm ỉ...
- Gửi cha ngoại tình: Lời hứa của một người đàn ông đáng giá bao nhiêu?
- Mất mát lớn nhất của đàn ông ngoại tình là gì…
Tôi sẽ yêu người đàn bà đã cũ. Dù ở họ là những men đắng say buồn, dù tình yêu đã héo mòn xót xa, và dù ở họ là cả một trời từng rã rời ủ ê. Nhưng tôi biết, thế gian này sẽ không ai hiểu về tình yêu nhiều hơn họ. Cũng không phải ai cũng từng trải qua đủ đau thương để biết tình yêu đáng giá nhường nào như họ. Họ sẽ có thể không yêu, nhưng một khi yêu là dữ dội như vũ bão, nồng nàn như mùi cỏ hoa. Họ có thể không cần đàn ông, nhưng một khi nắm tay một người thì nhất định sẽ không vội buông.
Tôi muốn ở bên đàn bà cũ, ôm vào lòng những si mê đã thôi mặn mà, những bùng cháy cũng chỉ còn âm ỉ. Vì họ từng yêu, yêu đến quên tháng quên ngày, yêu đến cuồng dại mất mát. Vậy mà chỉ còn lại tổn thương, người bỏ đi chỉ là người bội bạc, kẻ ở lại mang lòng từng thủy chung. Không nổi bình yên của những tháng ngày sau đó cũng vì vấn vương mà ra, vì đau thương mà khó dứt. Đêm về sẽ khóc chẳng nổi, ngày đến sẽ cười cũng chỉ để thiên hạ thôi thêm lời thêm câu. Nụ cười hay nước mắt của đàn bà cũ nồng đượm xót xa, khiến người ta chỉ nhìn cũng thấy muốn ôm vào lòng.
Tôi muốn thương đàn bà cũ, thương những tháng năm sờn cũ nông nổi của tuổi trẻ, bao hồ hởi nhiệt huyết thanh xuân đã từng. Thôi những non trẻ hờn ghen sân si với đời, họ trầm lặng đến mỹ miều, dịu dàng đến thiết tha. Họ có cười cũng cười như ánh mặt trời buổi hoàng hôn nhạt nắng. Họ có khóc cũng như những đêm hè mưa lất phất, rồi lại thôi, mai lại rực rỡ ánh ban mai. Họ từng biết đau nhiều, rồi cũng biết thương mình nhiều hơn. Vì họ cũ, vì họ đã qua thăng trầm nên họ hiểu còn gì đáng giá ở đời hơn trái tim của mình. Giăng bao nhiêu sợi nhớ sợi thương, hằn bao nhiêu vết tích đau thương, họ rồi lại muốn yêu và trân trọng mình.
Tôi muốn trân trọng đàn bà cũ, vỗ về những mạnh mẽ đến quật cường. Họ không còn đủ ngây thơ, lòng lại đầy nghi ngờ và đắn đo. Họ gồng mình với thế gian chẳng mấy dễ dàng, lướt qua những dèm pha nặng nề. Nghĩ là như chẳng thể mở lòng, rồi lại khao khát được trân trọng. Họ lại muốn yêu, thẹn thùng như thuở ban đầu, e ngại một lần thương tổn. Như những bất hạnh đã qua thôi thúc một lần họ muốn nếm hạnh phúc trọn vẹn. Họ thương, chính là khao khát từng ấp ủ suốt tháng năm mất mát. Họ yêu, chính là những niềm mong ước ươm mầm từ bất hạnh. Rồi sẽ mạnh mẽ nảy mầm, đơm hoa vào một ngày lòng khấp khởi chờ mong.
Tôi muốn ở bên người đàn bà cũ, để ru họ những giấc ngủ chập chờn mộng mị. Sẽ dịu dàng với những quãng dài thương tổn họ phải chịu. Sẽ để họ hiểu họ xứng đáng được bình yên, họ có quyền được mơ mộng và ước mong. Như mọi người đàn bà sinh ra là để được yêu thương và trân trọng. Như thế gian này, tình yêu nào phải món hàng xa xỉ, họ chỉ cần đủ sức giơ tay, hạnh phúc chắc chắn sẽ đến…
Tôi muốn dùng tháng năm còn lại để cho người đàn bà cũ một hạnh phúc mới. Tôi muốn họ hiểu, đàn bà từng lỡ làng càng xứng đáng với một hạnh phúc sau cùng…