Đàn bà phải đẹp khi mình còn có thể hạnh phúc, phải đẹp vì mình xứng đáng rực rỡ. Phải đẹp để không thì muộn mất, phải đẹp để được yêu thương, để kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
- Đàn bà bỏ chồng không phải là chuyện quá ghê gớm bởi đôi khi ly hôn lại là lối thoát duy nhất để hạnh phúc
- Đàn bà cay nghiệt khi và chỉ khi lòng họ chất chồng bao nỗi đau, đừng trách đàn bà độc dạ khi chính đàn ông lại là những kẻ bạc lòng!
Từ khoảng một năm nay, mỗi lần gặp mặt, chị đều tặng tôi thỏi cây son, không thì sẽ là lọ nước hoa, hay món đồ trang điểm nào đó. Tôi hay nói mình chẳng cần nhiều thế đâu. Chị cứ cười mà nhét vội món đồ mới tinh vào túi tôi, chị bảo son phấn không bao giờ là thừa với đàn bà, nhất là đàn bà có gia đình. Tôi cứ nhìn khuôn mặt từng đường nét được chăm chút kỹ lưỡng cạnh bên, cả mùi hương thoang thoảng quý phái, chị hình như đã đổi thay quá nhiều…
Chị lấy chồng khi 26, độ tuổi vừa đẹp để làm vợ làm mẹ. Tính chị từ trước đến nay chưa từng ăn diện hay se sua, son phấn cũng chỉ có dịp đặc biệt mới xài. Chị hay kể, chồng chị thích cái tính giản dị của chị. Anh không thích chị trang điểm, một tí son cũng khiến anh khó chịu. Đến khi sinh con rồi, chị cũng chưa từng biết làm đẹp hay để ý nhiều đến bề ngoài. Rồi chị cũng mặc mình sồ sề nhợt nhạt với tã sữa bếp núc.
Đến một ngày, chị biết sự xuất hiện của cô nhân tình của chồng. Cô ta xinh đẹp, nét đẹp sặc sỡ từ son phấn và lụa là. Cô ta đứng cạnh chồng chị, như một đóa hoa rực màu, chồng chị một giây rời mắt cũng không dám. Hôm đó, tôi nhìn dáng chị đứng trước tiệm cà phê của cô ta. Chị không dám vào, rồi lại đi ra, nước mắt lưng tròng.
Chị hỏi chồng mình sao có thể thay lòng đổi dạ? Anh ta thẳng thừng, vì đã chán chê chị quá rồi. Chị lại hỏi, sao ngày trước anh nói thích vẻ tự nhiên không son phấn của chị? Anh ta chỉ quát lên, vì chị ngu khờ, đàn ông đời này có ai lại không thích cái đẹp cái thơm?
Chị lúc ấy cứ nói với tôi một câu, rằng đàn ông đều là những kẻ dối trá lừa bịp…
Nhưng rất lâu sau này chị đã hiểu, thật ra làm sao trách đàn ông khi đó vốn là thứ bản năng khó đổi. Có trách chính là trách đàn bà ngu dại, đều như những bông hoa bằng lòng lột từng cánh hoa trên người mình, rồi lại nghĩ tình yêu của đàn ông là một chiếc áo đủ sắc đủ hương. Để đến khi tình yêu của đàn ông rời đi, đàn bà chẳng còn gì ngoài xơ xác tiêu điều…
Sau ly hôn, chị đẹp lên, đẹp đến say lòng người. Nét đẹp của người đàn bà bước ra từ đau thương luôn khiến người ta khó lòng rời mắt. Người chồng kia đương nhiên đòi quay lại, chị hờ hững bước qua anh ta, một cái ngoái nhìn cũng không ban phát.
Tôi nói, đàn bà ly hôn đều đẹp hơn. Chị chỉ cười, nhẹ bẫng một câu, và buồn hơn. Chị đẹp thì sao, khi mỗi đêm vẫn gối chiếc, chị đẹp thì sao khi con chị vẫn hay nói nhớ cha. Nét đẹp này là chị tự trang hoàng cho đời mình, để che đi bao nỗi đau buồn phiền, như thứ kiêu hãnh khiến mình bớt tủi hổ. Thế thì đừng đẹp như chị, đừng ước mong có cái nét đẹp này, phải đẹp khi mình hạnh phúc đủ đầy nhất, khi được yêu thương và cung phụng, khi có cả gia đình chồng con. Đàn bà đẹp khi không thuộc về ai, nhưng sẽ đẹp nhất khi hạnh phúc.
Mỗi người đàn bà đều sinh ra là một cành hồng, nhưng lấy chồng rồi lại chẳng mấy ai nhớ mình phải rực rỡ. Hết đèo bồng con cái nặng nề, đến bão giông hôn nhân vùi dập, cành hồng nào cũng từng tả tơi. Rồi sẽ có người nghĩ mình chỉ là một cọng cỏ dại, mặc sức để người ta vùi dập, sẽ xem mình là chiếc lá không cần tươi tắn hay ngát hương. Để khi chỉ còn lại chính mình sau bão tố, có còn vươn vai đòi khoe sắc, thì cũng còn là một người đàn bà đẹp, nhưng buồn biết bao…
Thế thì, đàn bà phải đẹp khi mình còn có thể hạnh phúc, phải đẹp vì mình xứng đáng rực rỡ. Phải đẹp để không thì muộn mất, phải đẹp để được yêu thương, để kiêu hãnh ngẩng cao đầu. Vì biết đâu chuyện ngày mai tan hoang, vì sao ngờ có khi bão tố đã đến ngay trước cửa nhà…