Suốt năm tháng tuổi trẻ, đàn bà dần nhận ra dù là ngày nắng đẹp hay lúc đổ cơn mưa, đàn bà vẫn phải đi, cũng như cuộc đời ngoài kia chưa từng dừng lại.
- Đàn bà 30: Không ở đỉnh cao rực rỡ nhất, cũng thuộc về nơi xứng đáng nhất
- Đàn bà 30 và những điều gái 18 có tiền cũng không mua được!
Không cầu suôn sẻ, chỉ mong vững lòng
Khi 20, đàn bà được hỏi rằng sẽ chọn một cuộc đời thế nào, êm đềm hay bão giông? Đàn bà một mực chọn bão giông, vì cứ nghĩ êm đềm quá làm sao trưởng thành, yên bình rồi đời còn gì ý nghĩa. Để rồi khi 30, đàn bà nhận ra cần gì lựa chọn, vì cuộc đời vốn sẵn đã đầy giông tố.
Không thể cầu nổi suôn sẻ thì chỉ mong vững lòng. Ngày nắng qua rồi ngày mưa sẽ đến, có khi mặt trời ló dạng thì cũng có lúc chỉ toàn mây đen. Đó là quy luật, không thể lựa chọn, càng không thể dừng chân mãi nơi bình yên hay bão bùng. Suốt năm tháng tuổi trẻ, đàn bà dần nhận ra dù là ngày nắng đẹp hay lúc đổ cơn mưa, đàn bà vẫn phải đi, cũng như cuộc đời ngoài kia chưa từng dừng lại.
Đàn bà không còn sợ bão giông, cũng không mong đời mãi êm ấm. Đàn bà càng không mong ai đó cầm ô che mưa che nắng cuộc đời mình. Đàn bà đến 30, không còn lo âu ngày mai đời sẽ xoay chuyển cuồng quay thế nào, chỉ như người đàn bà trưởng thành từ bão giông mà mong lòng mình tự bình yên, tự bản lĩnh.
Không sợ tổn thương, chỉ sợ mình hóa sắt đá
Đàn bà 30, không sợ tổn thương. Hay nói đúng hơn, họ vẫn biết khóc, vẫn biết đau nhưng luôn là vì những điều xứng đáng. Họ không khóc vì một người ra đi, vì hợp tan họ đều đã trải. Họ đau vì người thương tổn họ, vì họ biết lòng người nông sâu nào biết hết. Đứng giữa niềm đau và hạnh phúc ở đời, họ dần sợ mình hóa sắt đá. Sợ sẽ lại không thể yêu nồng nàn mãnh liệt, sợ cũng chẳng biết đau vài vị mặn vị cay của cuộc đời.
Vì từng qua hết tháng năm phải trưởng thành, biết khóc biết cười thuở chưa lớn chưa hiểu đời, họ sợ mình quá sành sỏi để giữ lại những hỉ nộ ái ố ở đời. Đàn bà 30, buồn vui chính là thứ tài sản họ muốn tích góp. Cứ để đâu đó trong lòng mình, rồi lại lấy ra mân mê mà xem mà ngắm nhìn lại. Như họ muốn nhìn lại chính cuộc đời mình, lại học hỏi, lại trải nghiệm và lại lớn lên.
Không mơ lâu dài, chỉ trông chờ hiện tại
Đàn bà 30 khi yêu không thích hứa hẹn chuyện trăm năm, càng không mơ mộng lâu dài đến đâu. Họ yêu chính là yêu cho hiện tại, họ hạnh phúc chính là hạnh phúc cho hôm nay. Vì hứa làm gì, hẹn làm chi khi ngày mai chẳng rõ, lòng người cũng nào dễ trước sau như một. Thế thì cứ sống cho hôm nay, cứ yêu cho đủ cho đầy trước đã. Để đến một mai có chia ly, ngày nào không còn chung đường cũng không chạnh lòng vì từng không yêu hết lòng hết dạ.
Đàn bà 30, yêu rồi cũng không ủy lụy, vẫn đẹp, vẫn độc lập, vẫn khiến đàn ông say mê. Đàn bà 30, khi đã chia tay, chính là tiễn nhau đi, như đã yêu xong rồi, đàn ông có rời đi cũng vài bận ngoái nhìn. Đàn bà 30, đã thôi ngây thơ, chỉ còn lại sắc sảo mặn mà, đằm thắm trong cả cách yêu.
Không là hoàn hảo nhất, chỉ là chính mình tốt nhất
Qua rồi những năm tháng đàn bà mải miết tìm kiếm chính mình, hay phải so sánh mình với ai khác. Đàn bà 30, không sống vì ai khác, cũng không nương nhờ hạnh phúc từ bất cứ ai. Đàn bà 30, biết mình cần gì, muốn gì và trở thành người như thế nào. Đàn bà 30, cười cũng biết sao cho vừa, có khóc cũng lường cho đủ. Đàn bà 30, tuyệt đối không vì ai thay đổi lộ trình, cũng nhất quyết chỉ chọn người vừa vặn với hạnh phúc của mình. Đàn bà 30, chính là chấp nhận chính mình có thể tốt, cũng có thể chưa tốt, không là hoản hảo nhất nhưng là chính mình tốt nhất.