Mình đau, họ không xót, mình níu họ cũng chỉ buông. Vậy thì được gì, vậy thì còn gì để cố gắng. Đàn bà, giữ gì thì giữ, đừng giữ 3 người đàn ông này...
- Phụ nữ và sự im lặng trong tình yêu: Những gì của mình sẽ mãi là của mình, không phải sẽ tự trôi đi
- Đàn bà 30 hay 40, có chồng hay đã ly hôn, thiếu gì cũng đừng để mình thiếu điều này
Người muốn ra đi
Người đã muốn ra đi như bát nước hất đi, như đổ vỡ đã tan tành, thế nào cũng vô phương, làm sao cũng không thể. Người muốn đi, giữ cách mấy cũng bằng không, người ở lại, cần gì phải giữ. Đàn ông của mình, mình còn giữ được, chứ đàn ông của người ta rồi, mình giữ làm gì. Huống hồ, đàn bà chân yếu tay mềm lắm, giữ không nổi chân kẻ đã muốn đi.
Biết là buông không dễ, biết là thương nhiều rồi, nhưng phải hiểu nhẫn tâm nhất đời này chính là lòng dạ kẻ đã không thiết tha ở lại. Họ từng thương mình thật, từng vì mình trèo non lội bể cũng có thể. Nhưng khi họ đã muốn ra đi chính là ngay cả một vũng nước nhỏ họ cũng không thể vì mình bước qua. Lại như kẻ chưa hề thương, như người đã yêu xong rồi, vơi hết nghĩa tình, rỗng hết ký ức. Mình đau, họ không xót, mình níu họ cũng chỉ buông. Vậy thì được gì, vậy thì còn gì để cố gắng. Đàn bà, giữ gì thì giữ, đừng giữ kẻ muốn ra đi, càng nắm càng trầy tay, càng giữ càng tróc lòng, được gì đâu…
Huống hồ, trái tim của đàn bà nào có dư dả chỗ cho bao người. Phải có người đi thì người khác mới tới. Phải tập buông tay thứ không đáng thì mới nắm được điều xứng đáng.
Người không trân trọng mình
Đàn bà hơn nhau ở người đàn ông đi cùng. Mình xinh đẹp mỹ miều là vì được yêu thương quý trọng. Mình héo mòn tàn úa cũng vì lắm nước mắt và niềm đau. Đời đàn bà, trăm ngàn lựa chọn, bất hạnh nhất chính là chọn kẻ không trân trọng mình. Mình thương tổn bao nhiêu cũng do họ gây ra. Nước mắt mình rơi không dứt cũng vì họ hết thảy. Tiếc là họ không thấy, có thấy cũng chưa từng để tâm. Không phải mình không đủ tốt, họ cũng không phải kẻ tồi xấu xa. Chỉ là, họ có thể là người có tâm với thiên hạ, chỉ vô tâm với mỗi mình mình. Kẻ không trân trọng mình, mình chỉ tự chuốc khổ đau đến cùng, không cứu vãn nổi, hết cách đổi thay.
Đàn bà cũng như đóa hoa, chỉ rực rỡ khi gặp người biết thưởng thức, còn hoa cũng chỉ là hoa khi gặp kẻ mù. Đừng ở bên người chỉ đến bên mình khi vui, chọn lựa mình vì họ cần mình. Đừng chọn người không vì nụ cười của mình mà cố gắng, không vì nước mắt của mình mà đổi thay. Đàn bà, bất hạnh cả đời cũng vì không buông được người không xem mình là quý nhất là duy nhất trong đời.
Đừng vì người không xem mình là gì mà bỏ lỡ người sẽ xem mình là cả bầu trời…
Người mình không thể trân trọng được nữa
Đàn bà, một khi hết tình hết nghĩa chính là lúc phải lựa chọn ra đi. Đừng ở lại vì không nỡ, vì con cái, hay vì vài câu nói của thiên hạ. Người mình không thể trân trọng được nữa chính là đến lúc phải buông. Nhẫn tâm mà buông, dứt khoát mà đi. Vì nếu ở lại, mình còn gì để đối đãi với người ta, mình còn gì để cứu rỗi chính lòng dạ của mình. Với đàn bà, nhiều nhất là yêu thương, đã cạn cùng rồi thì cũng vô phương.
Không ai trách người hết tình ra đi, chỉ trách người hết lòng rồi mà vẫn ở lại tạm bợ sơ sài. Cho đi không thể, mình nhận lại cũng không trân trọng được, thế thì có phải sẽ đau lòng hơn? Thế thì cứ phải buông, buông để người ta tự tìm hạnh phúc khác, chính mình cũng nhẹ nhàng thanh thản. Quá khứ đẹp đẽ thật, lòng người cũng từng vì nhau thật, nhưng đã hết duyên hết tình, đừng níu kéo, đừng buộc mình giả yêu giả thương. Ai cũng cần được sống là chính mình, ai cũng cần một lần buông tay để làm lại…