"Từ lời nói của nó, tôi chợt nhận ra là do tôi đã làm con tôi trở thành người như thế" – MC Cát Tường nói.
- Vừa đi làm về, bà bầu Đông Nhi đã bối rối vì cảnh "nóng bỏng" của chồng, còn lên cả MXH để nhờ dân tình "quân sư"
- Vợ chồng Minh Nhựa kỉ niệm 8 năm ngày cầu hôn, tổng giá trị quà tặng cho nhau vui lên đến... 12 tỷ
Vừa qua, tại phần tiếp theo của chương trình 1001 Câu chuyện thật, MC Cát Tường đã bật khóc nức nở khi kể lại câu chuyện giữa mình và con gái.
Nhiều người vào Facebook tôi xem clip tôi và con gái rồi chửi con tôi mất dạy, ngang ngược với mẹ
Gia đình tôi ít có những lần thể hiện tình cảm. Con gái tôi cũng không bao giờ nói con nhớ mẹ hay con yêu mẹ. Có lẽ do tôi đối với ba mẹ tôi như vậy nên con tôi cũng đối với tôi như thế.
Tôi thấy nhiều người đồng nghiệp của tôi tuy là đàn ông nhưng rất biết cách thể hiện tình cảm với cha mẹ. Đi làm về, họ vẫn ôm mẹ, hôn mẹ. Trong khi đó, tôi là phụ nữ nhưng lại không thể nào làm được như vậy. Trong kí ức của tôi, tôi chưa từng bao giờ biết ôm hôn mẹ.
Ngược lại, ba mẹ tôi trước giờ không bao giờ ẵm bồng, yêu thương, hôn ngọt ngào con cái, nhưng cũng không la mắng, cấm đoán mà rất thoải mái, coi con cái như người bạn.
Phong cách sống đó tự nhiên hình thành trong tôi, nên khi có con, tôi cũng áp dụng cách đối xử như thế với con tôi.
Chính vì thế, nhiều người vào Facebook tôi xem clip tôi và con gái rồi chửi con tôi mất dạy, ngang ngược với mẹ. Tôi xin đính chính không phải như thế. Là do phong cách sống của gia đình tôi như vậy chứ không phải con tôi mất dạy hay xấc xược gì.
Do tôi đã làm con tôi trở thành người như thế
Mùa dịch vừa rồi là lần đầu tiên hai mẹ con tôi nói chuyện với nhau mà khóc như mưa. Trước đây, con gái tôi sống bên Úc ở cùng em trai tôi, nhưng bây giờ lên đại học phải dọn ra ở riêng.
Khi dịch bệnh nổ ra, chính quyền Úc yêu cầu cách ly giữa các bang, bang nào ở nguyên bang đó. Trước lúc lệnh được ban hành, tôi muốn con gái phải về ở cùng cậu để có người lớn lo cho. Nhưng con tôi nhất quyết không chịu về.
Tôi phải khuyên nó rằng: "Con còn cả một thời gian dài để ở tự do với bạn con, giờ dịch bệnh thì con phải về nhà cậu. Nếu con ở ngoài mà bị nhiễm bệnh, mẹ và ông bà chỉ có nước cắn lưỡi chết chứ không làm cách nào đến với con được". Con gái tôi nghe xong cũng chịu về ở với cậu.
Con gái tôi rất giống tôi là sợ cha mẹ. Tôi là nghệ sĩ, ra đời lăn lộn sớm nhưng cái gì mẹ tôi không muốn, tôi cũng chưa bao giờ làm.
Con gái tôi vừa về ở với cậu được mấy ngày thì bạn bè bắt đầu gọi điện, nhắn tin rủ đi chơi loạn lên, khiến nó cũng bức bối muốn đi. Sáng hôm đó, nó gọi bạn nó tới chở đi chơi nhưng cậu nó không cho đi.
Cậu nó cấm như vậy nhưng nó vẫn cứ lầm lầm lì lì đi, không thèm nghe lời. Cậu nó không nói được mới gọi về mách tôi. Tôi lập tức gọi điện nhưng gọi tới hai cuộc mà nó không thèm nghe.
Tới 20 phút sau nó có vẻ sợ nên quay về nhà. Tôi lại gọi tiếp và mắng nó xối xả. Tôi dọa rằng nếu nó còn tiếp tục thì tôi sẽ bay sang xử lý nó. Nó cãi lại rằng tôi sẽ xử lý kiểu gì thì tôi bảo: "Mẹ sẽ đưa con về Việt Nam cho con về đúng nguyên hình. Mẹ cho con được những thứ đó thì mẹ cũng lấy lại được".
Hai mẹ con nói qua lại một hồi thì con gái tôi bật khóc. Đó là lần đầu tiên nó khóc tức tưởi trước tôi nên cũng là lần đầu tiên tôi phải nói ngọt ngào với nó, rằng: "Mẹ chỉ có một mình con. Con là hi vọng của mẹ nên mẹ phải đi làm cực khổ, chịu nắng chịu mưa chỉ để lo cho tương lai của con".
Con tôi cãi lại tôi rằng, trước giờ tôi cho phép nó thoải mái làm gì cũng được nhưng lại chỉ trong khuôn khổ tôi đặt ra, khiến nó chưa bao giờ làm được điều nó muốn.
Từ lời nói của nó, tôi chợt nhận ra là do tôi đã làm con tôi trở thành người như thế. Tôi chưa bao giờ ôm hôn, nói ngọt ngào với con nên con gái tôi cũng không bao giờ nói nhớ tôi, thương tôi.
Hồi bé, Na Uy rất hay viết thư, viết bản kiểm điểm gửi cho tôi, đến giờ tôi vẫn giữ. Nhưng từ khi lớn lên, nó không còn làm điều đó nữa. Nó hầu như không gọi cho tôi, mỗi lần gọi là xin xỏ một điều gì đó.
Tôi có hiếu nhưng chưa chắc tôi đã đúng
Đến giờ, tôi phải nói thật lòng là những gì tôi làm cho con gái tôi chẳng là gì so với những gì mẹ tôi làm cho tôi. Tôi không phải người mẹ tuyệt vời, mẹ tôi mới tuyệt vời. Cuộc sống của tôi được như ngày hôm nay là do ba mẹ.
Nhiều khi yêu ai, tôi cũng muốn dọn ra ở với người ta. Tôi có quyền làm điều đó vì con gái tôi đã lớn. Nhưng tôi biết mẹ tôi không muốn nên cố không làm điều đó. Đến ngày hôm nay, tôi không sinh thêm con cũng vì mẹ tôi không muốn, bà sợ tôi chưa đủ chín chắn.
Tôi là người sống vì cha mẹ và tôi nghĩ khi tôi vì cha mẹ thì con tôi sẽ phải vì tôi, chứ tôi không sống vì con. Tôi có hiếu với cha mẹ tôi thì con tôi cũng sẽ có hiếu với tôi.
Và rõ ràng, vì tôi sống trước giờ luôn trong sự sắp đặt của cha mẹ tôi nên con tôi cũng phải theo sự sắp đặt của tôi. Đó là suy nghĩ hơi lạ trong tôi.
Tuy nhiên, qua nhiều sự việc xảy ra, tôi nhận thấy mình suy nghĩ chưa đúng. Tôi có hiếu nhưng chưa chắc tôi đã đúng.
Cuộc đời tôi toàn nói những lời hay ý đẹp với người khác, nhưng lại không thể nói được với người mình cần nói trong gia đình. Tôi sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho cha mẹ, con cái.