Đáng tiếc là thế gian này lắm người làm chồng chẳng thiết tha lau nước mắt cho vợ mình, chẳng thương vợ mình thương tổn tủi hờn. Vậy rồi khi đàn bà không khóc nữa, đàn ông lại chỉ có thể tự lau nước mắt cho chính mình.
- Những thời điểm đàn ông nên thấy ‘sợ’ người phụ nữ bên cạnh mình
- Đàn bà lấy chồng dù sướng hay khổ cũng phải biết đường lui an toàn này
Chắc đó là khoảnh khắc rất lâu sau này tôi cũng sẽ không quên được. Hình ảnh một người đàn ông cao to, trong bộ vest chững chạc, vậy mà nức nở, vậy mà cứ để nước mắt rơi. Rất lâu sau này, anh mới nói với tôi, đó là lần đầu tiên người đàn ông như anh biết khóc.
Anh lấy vợ khi 25, khi đủ tiền nuôi sống mình, đủ trưởng thành để làm chồng làm cha. Vợ anh là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng và hiểu chuyện. Anh và vợ bên nhau 5 năm dài, có cùng nhau một cô công chúa nhỏ. Anh ngày một thành công, vợ anh cũng ngày một tận tụy. Chị không son phấn lụa là, càng không đòi cao sang xa xỉ. Chị vẫn đơn giản như thời mới biết yêu anh, vẫn là người vợ dung dị suốt bao năm khi anh chưa có gì.
Anh từng nghĩ, chị vậy mà anh thương…
Nhưng đàn ông càng thành đạt càng có quá nhiều dục vọng, như anh, như bao kẻ làm chồng đua đòi của lạ. Anh biết đàn bà hơn vợ mình nhiều không thiếu, anh cũng biết chỉ có vợ dịu dàng đợi mình về. Vậy mà anh cũng say, vậy mà có ngày anh cũng quên lối về nhà. Đàn ông đã biết ngoại tình, trăm ngàn ngã lối rẻ chẳng nhìn nổi lối về nhà.
Nhân tình xinh đẹp thật, nhân tình cũng biết dịu dàng như vợ anh. Nhân tình biết chuyện, nhân tình khéo léo ngọt ngào. Anh không còn nhớ có vợ đợi cơm, có con chờ bố, có nhà cần anh chở che. Anh chỉ còn thấy hương hoa cỏ lạ, chỉ mải miết lạc bước xa nhà. Anh chỉ biết đắm say trong lòng nhân tình, chứ nào nhận ra yên bình chỉ có nơi gia đình.
Anh không về nhà nữa, chị vẫn cứ ngóng trông. Lòng dạ đàn bà, linh tính người vợ người mẹ, chị biết, biết hết. Anh vẫn biết chị khóc hằng đêm, anh vẫn thấy nước mắt chị rơi, vậy mà anh không đau lòng, vậy mà một lần anh cũng không lau giúp chị. Chị dần hiểu ra, khi cạn tình cạn nghĩa, nước mắt với đàn ông là thứ vô nghĩa, đàn bà với đàn ông là cái gai trong mắt.
Chị làm điều gì cũng khiến anh không vừa lòng. Bộ váy chị mặc khi đi cùng anh gặp khách hàng, anh chê không hợp thời. Chị ngắm nhìn mình trong gương, lại nhìn qua tủ quần áo, bao năm rồi anh có biết chị không có một chiếc váy mới? Món ăn chị nấu vẫn vậy, vẫn đậm đà vị ngọt anh thích, thế mà anh cũng lắc đầu ngao ngán. Hay vì anh quen ăn cơm nhân tình mặn mà, thế là quên cơm nhà ngọt vị? Ngày con sốt cao nhập viện, anh vội vàng đến viện, câu đầu tiên vẫn là trách chị không biết chăm con. Chị lau nước mắt, bao đêm rồi anh không về nhà khi con khóc con đau?
Anh thấy chị khóc, chỉ thấy ngại ngần, chưa từng thấy thương xót. Anh biết anh sai, nhưng nghĩa tình đã cạn, anh biết làm sao? Anh muốn ly hôn, nhưng rồi lại không nỡ, nước mắt chị rơi chỉ còn khiến anh thấy mỏi mệt thêm.
Vậy rồi chị chịu đựng không nổi nữa, làm đơn ly hôn rồi lẳng lặng dẫn con đi. Anh trở về nhà, cũng chỉ xem như một đoạn tình cảm đã hết. Cũng từng nghĩ sẽ rước nhân tình về làm vợ. Anh cho đó là sống thật với tình cảm của mình, anh nghĩ rằng đó là điều nên làm…
Nhưng ngày anh rước nhân tình về sống chung, anh mới thấm thía đàn ông ngoại tình rồi cả đời cũng không xứng đáng tìm được người nào như vợ mình. Nhân tình biết ăn diện chứ có biết làm vợ đâu. Ngay khi cô ta biết mình có con với anh, cô ta còn nhẫn tâm phá thai, chỉ vì không thích, vì làm mẹ rồi sẽ không giữ dáng xinh đẹp được. Anh ngỡ ngàng quá đỗi, anh chẳng còn gì.
Đến lúc này anh mới tìm về vợ con. Anh không ngờ ngày chị đi, chị mang thai đứa con thứ hai của anh. Đáng lẽ ra chị vẫn còn muốn ở lại, vì con chị, vì gia đình bao năm chị giữ gìn. Nhưng cạn cùng rồi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, chị đành lòng ra đi.
Anh cứ nhìn hoài tấm hình trên màn hình điện thoại. Chị nắm tay con gái lớn của anh, người đàn ông bên cạnh một tay bồng con gái nhỏ của anh, một tay ôm lấy chị. Chị không còn khóc nữa, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Giờ phút đó, người phải khóc lại chính là anh.
Khi đàn ông biết khóc, chính là lúc đàn bà không còn rơi nước mắt nữa. Khi đàn bà còn khóc, chỉ là vì còn biết đau, còn nhớ còn thương, còn mong đàn ông lau nước mắt cho mình. Đến khi đàn bà thôi không khóc nữa, chính là đã cạn cùng nghĩa tình. Đáng tiếc là thế gian này lắm người làm chồng chẳng thiết tha lau nước mắt cho vợ mình, chẳng thương vợ mình thương tổn tủi hờn. Vậy rồi khi đàn bà không khóc nữa, đàn ông lại chỉ có thể tự lau nước mắt cho chính mình. Ở đời này, buồn thay chính là kẻ có mà không biết giữ, mất rồi lại chỉ biết hối hận muộn màng…