Tuần trước bố mẹ vợ tôi lên chơi thăm con gái và cháu ngoại. Ông bà chẳng có gì chỉ mang cho con cháu ít quà quê không đáng mấy tiền. Đang bất mãn sẵn lại nghĩ đến bố mẹ vợ ở mấy ngày chi tiêu tốn kém đủ thứ, tôi càng không vui vẻ.
- Tức điên với việc thường xuyên bị chồng cũ theo dõi, đến lúc nghe hàng xóm nói lý do, tôi bật khóc nức nở chỉ muốn ôm anh vào lòng
- Mẹ bất ngờ phản đối chuyện cưới sinh của tôi với người yêu, nào ngờ vừa đến nhà cô ấy, bà liền thay đổi quyết định hỉ hả giục cưới khiến tôi bất ngờ
Vợ tôi mang bầu bị động thai lúc 3 tháng nên nghỉ làm từ ấy tới khi sinh con. Sinh xong không nhờ được ông bà nội ngoại trông hộ, cô ấy ở nhà. Con cứng cáp cai sữa xong khoảng 2 tuổi thì mới mang gửi trẻ được.
Mấy năm trời tôi phải oằn lưng gánh vác kinh tế cả gia đình. Nhà vợ dưới quê chẳng có điều kiện, ông bà không chu cấp thêm gì. Mà vợ con khỏe mạnh thì chẳng nói làm gì, đằng này vợ chỉ ở nhà trông con mà để thằng bé ốm quặt quẹo suốt ngày đi viện. Bản thân cô ấy cũng không biết sức giữ sức khỏe cho bản thân, để ốm liên miên.
Tiền chi tiêu sinh hoạt đã đủ khiến tôi hết hơi, lại tiền thuốc thang viện phí cho vợ con, nhiều lúc tôi không thở nổi. Nhìn vợ con người ta lại về nhìn vợ con mình chẳng khác gì gánh nặng, tôi chán không để đâu cho hết.
Nếu biết trước kết hôn sẽ thế này, tôi thà ở vậy một mình cho xong. Mà không thì cũng tìm người vợ khỏe mạnh, gia đình nhà vợ khá giả để còn được nhờ. Đúng là tôi không biết tính toán lo xa khi chọn lựa đối tượng kết hôn, bây giờ mới vất vả khổ sở thế này!
Tuần trước bố mẹ vợ tôi lên chơi thăm con gái và cháu ngoại. Ông bà chẳng có gì chỉ mang cho con cháu ít quà quê không đáng mấy tiền. Đang bất mãn sẵn lại nghĩ đến bố mẹ vợ ở mấy ngày chi tiêu tốn kém đủ thứ, tôi càng không vui vẻ. Đến bữa cơm, vợ gọi tôi vào phòng nói cô ấy hết sạch tiền rồi, muốn chồng đưa thêm tiền đi chợ.
Tôi mở ví vứt ra 50 nghìn, khẽ quát: “Bình thường cô tiêu cái gì mà hết sạch tiền? Cô đúng là ăn tàn phá hại, đã không làm ra tiền còn tiêu hoang, không biết tiết kiệm. Tôi vô phúc mới lấy phải cô. Không có tiền thì ăn rau ăn đậu thôi!”.
Vợ tôi im lặng cầm lấy 50 nghìn, không nói lại câu nào. Cho đến khi mâm cơm được dọn lên, tôi phải tá hỏa. Mâm cơm rất thịnh soạn, nào thịt bò xào thập cẩm, cá chép om dưa, sườn kho, rau và hoa quả đầy đủ. Tôi ăn cơm trưa trên công ty 50 nghìn cũng chỉ được một suất bình thường cho 1 người. Hóa ra vợ tôi cố tình giấu tiền riêng!
Suy nghĩ đó khiến cả bữa cơm tôi hậm hực không vui. Cho đến khi ăn uống xong xuôi, bố vợ mới đột nhiên lên tiếng làm tôi sốc nặng:
“Vợ chồng sướng khổ hoạn nạn có nhau. Con ốm đau là điều không ai mong muốn, vợ anh cũng vì chăm con thức đêm hôm mà ốm theo. Anh đàn ông khỏe mạnh không đỡ đần vợ thì thôi lại trách móc, chì chiết nó. Hai người đều lo cho gia đình theo mỗi cách khác nhau, hà cớ gì con gái tôi bị coi thường?
Tôi sẽ đưa mẹ con nó về quê. Bữa cơm hôm nay coi như chúng tôi mời anh làm bữa cơm chia tay. Nghĩ lại nếu biết trước con gái tôi lấy anh sẽ thế này, khi xưa tôi sẽ không đồng ý. Chuyện ly hôn có thể chưa nói tới nhưng tôi muốn anh và cả con gái tôi cần phải suy nghĩ kỹ lại. Hết sạch tình cảm thì ly hôn đỡ làm khổ nhau. Nếu tiếp tục sống cùng thì phải cư xử sao cho tử tế, đừng coi thường và vô tâm với người bên cạnh mình”.
Lúc đó tôi mới biết bữa cơm là bố mẹ vợ bỏ tiền ra mua đồ ăn. Ông đã vô tình bắt gặp cảnh tôi vứt 50 nghìn cho vợ, cũng nghe hết những lời nói kia. Bố mẹ vợ rất tức giận và thương con gái, liền đưa ra quyết định như vậy.
Ông bà đưa vợ con tôi về quê rồi, chỉ còn lại tôi trong căn phòng trọ trống. Nghĩ về những lời của bố vợ mà tôi thấy hoảng hốt vô cùng. Có phải tôi đã sai quá rồi không?